XtGem Forum catalog
Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Tác giả: Lam Ninh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322675

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

u toàn, rời xa nhà lâu như vậy, sao có thể tự chăm sóc bản thân kĩ càng được chứ?

Mắc cười nhất là bọn họ vận động tất cả từ thân bằng quyến thuộc đến người không quen không biết cùng nhau kiếm bạn trai cho cô, cho rằng con gái mình yêu rồi thì sẽ không muốn ra nước ngoài nữa.

Hôm nay cô với Trương Dực Chẩn dâng lệnh cha mẹ tới đây thân cận. Diệp Phỉ Dương vừa nghĩ tới là muốn hộc máu, cô với Trương Dực Chẩn quen biết nhau hơn mười năm rồi, còn thân cận nữa.

“Không.”

“Ngươi nói lại xem!”

“Không.” Trương Dực Chẩn hết sức kiên định.

“Ý ngươi là gì? Giả làm bạn trai của ta mất mặt lắm hả?”

“Việc gì cũng khó thể thương lượng, tớ sẽ giúp cậu thuyết phục bác trai với bác gái. Nhưng giả làm bạn trai của cậu thì không phải là ý kiến hay.” Trừ Ôn Noãn, anh không muốn làm bạn trai của ai cả, cho dù giả bộ thì anh cũng không muốn, “Hay là, để tớ giới thiệu cho cậu một người?”

“Đến lượt ngươi giới thiệu cho ta sao? Người quỳ bò lăn lộn dưới quần của Diệp Phỉ Dương này cũng không kém hơn con số bảy mươi hai học sinh Khổng tử đâu.”

“Vậy tại sao chọn tớ?”

“Không phải vì thời gian chúng ta quen nhau tương đối lâu hay sao, ba mẹ ta sẽ dễ dàng tin thật. Bà đây đang coi trọng ngươi đó.” Diệp Phỉ Dương hất cằm, dáng vẻ như hoàng ân cuồn cuộn. “Đều là con người nhưng số mệnh lại khác nhau. Ngươi có thể ra nước ngoài nhưng lại không muốn còn ta muốn đi thì lại không được, thế kỉ 21 rồi, sao lại có bậc cha mẹ lại còn giữ cái tư tưởng xưa lắc xưa lơ không muốn cho con đi xa nữa?”

“Bọn họ không yên tâm cậu.”

Diệp Phỉ Dương hậm hực liếc xéo, “Phải phải phải, ta không khéo hiểu lòng người, không đáng được gia trưởng thông cảm. Chỉ có Ôn Noãn của ngươi mới hoàn mĩ vô khuyết, đáng yêu tới cực điểm chứ gì?”p>

“Em ấy hả? Khuyết điểm của em ấy có thể dùng câu tội lỗi chồng chất để hình dung.” Đủ để khiến thánh hiền tức điên, tức người chết thành người sống.

“Anh dám nói xấu em.” Một nấm đấm va mạnh vào vai anh, Ôn Noãn lại chỗ của bọn họ ngồi xuống, trong lòng vô cùng ngọt ngào, “Các anh cũng tới đây ăn hả?”

Trước giờ Trương Dực Chẩn luôn cố gắng không bàn tán về tật xấu của người khác nhưng bây giờ thoải mái nói đủ mọi khuyết điểm của cô khiến cô có cảm giác đã trở thành “người một nhà” rồi.

Tiêu, chẳng lẽ mình có khuynh hướng chịu ngược?

“Bọn chị đang bồi dưỡng tình cảm.” Diệp Phỉ Dương nghiêm túc nói, hơn nữa trong lòng lén cười, hừ, Trương Dực Chẩn, ngươi đã bất nhân thì bà đây bất nghĩa.

“Hả?” Bồi dưỡng tình cảm? Ở MacDonald 12 giờ trưa người đông kẻ đúc? Hai sinh viên năm ba bồi dưỡng tình cảm? Chuyện này ~ thật thú vị.

“Ôn Noãn, đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Hiển nhiên Trương Dực Chẩn không cho rằng lời nói của cô sẽ gây ảnh hưởng tới họ nên chỉ lạnh nhạt giải thích.

“Ta đâu có nói bậy? Ba mẹ ta với ba mẹ ngươi đều có thể làm chứng xem có phải chúng ta đang bồi dưỡng tình cảm với nhau không. Quốc gia ngày nay không cấm sinh viên kết hôn.”

“Nhưng tuổi của Dực Chẩn chưa tới 22 để đủ tuổi kết hôn.” Ôn Noãn ở bên cạnh tham gia đặt câu hỏi. “Bọn chị đính hôn trước, không được hả?” Ôn Noãn nhìn Dực Chẩn, lại nhìn Diệp Phỉ Dương tức sắp điên, cố nhịn cười mà làm ra vẻ nghiêm túc: “Vậy thì em không quấy rầy nữa, các người cứ tiếp tục đi. Bye bye.”

“Ai bảo ngươi không chịu giúp ta? Có thù không báo thì không phải là thục nữ. Dù sao ta cũng lời ngay nói thật, có đối chất cho ra lẽ thì cũng chẳng sợ.” Diệp Phỉ Dương không cho anh cơ hội mở miệng mà lên tiếng cáo trạng trước.

“Nhưng trò đùa của cậu sẽ không có bất cứ hiệu quả nào đâu, Ôn Noãn sẽ không tin. Nếu như tớ là cậu thì tớ sẽ không làm chuyện nhàm chán đó.”

Thái độ của Trương Dực Chẩn không phải đang khiển trách mà như người ngoài cuộc.

Gần đây anh đều như thế.

“Vậy thì càng bết bát hơn, sẽ nghi kỵ trong lòng.” Tâm trạng của cô đỡ hơn, nở ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, xé đùi gà, hả hê ăn một miếng lớn, “Một người tức giận thì không đáng lo, tỉnh táo mới đáng sợ.” Trương Dực Chẩn không thèm để ý tới cô, nhìn nụ cười sáng lạn của Ôn Noãn đang ngồi gần cửa sổ giơ nước uống chào hỏi với anh.

Phỉ Dương thích chí cầm ví tiền của anh lục lọi sau đó nhìn thấy một tờ giấy vẽ vạch đường, bên trên vạch đường có tên đường cùng bóng lưng của một nam một nữ dắt tay nhau đi, ngoài ra còn có đủ loại hoa cỏ linh tinh khác, “Ngươi vẽ?”

Người đang yêu quả nhiên rất không bình thường, đến Trương Dực Chẩn cũng vẽ theo phong cách manga thường được con gái dùng?

“Là Ôn Noãn vẽ, bản đồ đến nhà ở Tô Châu của em ấy.”

Diệp Phỉ Dương giật mình rồi không ngừng cười, “Ngươi luôn mang theo nó bên mình? Có phải bây giờ ngươi rất muốn tới nhà của em ấy hay không.” Cho dù là thật thì chỉ với tờ bản đồ vẽ loạn linh tinh này mà tìm nhà thì chẳng khác gì rơi vào sương mù.

Mỗi lần nhìn thấy tấm hình đó thì như nhìn thấy Ôn Noãn vậy, một cảm giác vui vẻ thoải mái.

Chỉ nghĩ thôi mà ai tim ai kia đã bắt đầu nóng lên.

“Ta thật sự không hiểu ngươi thích em ấy ở điểm nào.” Cũng không phải không có con gái ưu tú hơn cô ấy thích anh. “Khoảng cách giữa ngây thơ và ngu xuẩn thường chỉ cách nha