
hơn nữa sao.
“Tớ muốn tặng cho Dực Chẩn.”
“Please, cậu tặng đèn pin cho bạn trai à? Quá tiết kiệm rồi đó.”
“Là đèn pin mini được làm từ titan, chống nước, chống sốc, không cần dùng pin, độ sáng của đèn LED siêu mạnh, trong điều kiện tối mù có thể nhìn thấy rõ tầm nhìn 1 mét và duy trì liên tục suốt 10 tiếng liền. Bằng một tháng tiền tiêu vặt của tớ, đã đủ chứ.” “Thứ tốt nha.” Không ngờ còn có người tốt nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cây đèn pin, “Nhưng sao cậu lại muốn tặng cái này? Tớ thấy lạ.”
“Bởi vì Dực Chẩn nói,” Cô cười vui phơi phới, “Tớ giống hệt như một ngọn sáng.”
Tống Hành Vân xách mấy thứ vừa mua đi tìm chỗ ngồi, còn Ôn Noãn thì chuẩn bị đi xếp hàng gọi thức ăn. “Phải rồi, Hành Vân, cậu muốn uống gì?” Vừa rồi chỉ nói nên ăn phần ăn nào chứ chưa bàn nên mua nước gì uống.
“- cà phê.” Khi cô bưng về một mâm chất đầy hamburger gà quay lại thì thấy Hành Vân đã tìm được chỗ ngồi ở gần cửa sổ rồi ngồi thẩn người nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đang giờ cao điểm nên trong MacDonald có người đang nói cười ầm ĩ, có tiếng nhạc mở lớn, ở khu trò chơi có năm sáu đứa trẻ đang múa điệu múa kỳ quái dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Còn Hành Vân thì chỉ ngồi lặng lẽ giống như một khóm mây trôi nổi có thể lặng lẽ bay mất trong lúc người ta chẳng hay chẳng biết.
Đến cả người chậm hiểu như Ôn Noãn cũng thầy rầu rĩ.
Có lẽ bất kể ai nói tiếng chia tay trước, bất kể ai rời khỏi ai trước thì trái tim của con gái luôn dễ bị tổn thương nhất. Bất kể Hành Vân có tình cảm mới sau khi chia tay hay vì có tình cảm mới nên chia tay với Ngô Đạc thì cô cũng không còn được vui vẻ như trước kia nữa, sẽ thường xuyên rầu rĩ, khi không cười thì ánh mắt đượm sương mù mịt.
“Nè, bên ngoài của anh đẹp trai nào đi ngang nên cậu nhìn người ta chăm chăm hả?” Ôn Noãn lấy lại tinh thần, cố gắng mỉm cười bước lại gần.
“Tớ đang xem cửa hiệu Daphne ở đối diện.”
“Muốn mua giầy hả? Ăn xong chúng ta qua đó dạo chơi.” Bây giờ là mùa đông, cũng nên mua giầy mới rồi.
“Không phải.” Hành Vân ưu nhã bóc một cọng khoai tây nhúng vào sốt cà chua, “Cậu có biết truyền thuyết về Daphne không?” “Không biết, cậu kể nghe với.”
“Tích rằng khi vị thần mặt trời Apollo bị mũi tên vàng Cupid bắn trúng đã yêu nàng tiên nữ Daphne xinh đẹp sâu đậm, nhưng nàng Daphne đã thề rằng cả đời này không lấy chồng giống như nữ thần ánh trăng. Apollo đau khổ theo đuổi nàng Daphne hết ngày này sang ngày khác, còn nói ra thân phận của mình, cho nàng ấy tình yêu cùng hứa hẹn. Daphne vô cùng mệt mỏi, cuối cùng nàng thà rằng biến thành thực vật cũng không chịu trở thành vợ của thần mặt trời, vì vậy nàng đã hóa thân thành một cây nguyệt quế. Khi Apollo đuổi tới thì chàng vươn tay cảm nhận trái tim trong thân cây kia còn đập, chàng nói: nếu như nàng không yêu ta vậy thì ít nhất nàng cũng phải làm cây của ta.” Cô nhấp một ngụm cà phê, nước mắt ưa ứa trên hàng mi dài như lá liễu.
Thấy chưa, đến thần còn phiền lụy vì tình yêu thì huống chi là người trần mắt thịt.
“Thật hả? Tớ chỉ nghe chuyện kể rằng Apollo mê đắm một chàng trai xinh đẹp, thường niềm nở theo chàng trai đó đi săn, có khi lại như kẻ hầu giúp chàng trai đó cầm lưới đánh cá, giữ chó săn. Một ngày nọ cả hai chơi trò ném đĩa sắt trong núi, Apollo thi triển thần lực để cho đĩa sắt bay cao bay xa, đến cả bầu trời cũng bị vọt thành hai nửa, chàng trai xinh đẹp đó hưng phấn đuổi theo, kết quả bị đĩa sắt đập trúng trán rồi chết. Có ai mà ngờ Apollo lại là người song tính không câu nệ là nam hay nữ chứ, những nhân vật trong thần loại Hy Lạp đều được nhân tính cả.”
Ôn Noãn múc ăn súp khoai tây, “Nhưng tớ thấy việc mũi tên bắn trúng hai trái tim chẳng duy mĩ gì cả, giống như một xâu tim gà nướng vậy.”
Đương nhiên cách biểu dạt ở Trung Quốc cũng không khá hơn chút nào, một cọng chỉ đỏ nối hai người lại, nhìn sao cũng thấy giống như lấy một sợi dây thừng buộc hai con châu chấu lại với nhau.
“Ha ha.”
Hành Vân bị cô chọc cười, bất kể câu chuyện lãng mạn hay sầu não nào khi đưa tới miệng cô đều trở thành một câu chuyện rất buồn cười.
Tình yêu với nhân sinh, có lẽ chỉ có nụ cười là đẹp nhất.
Ôn Noãn phát biểu cao kiến của mình một chập rồi đứng dậy đi mua thêm một ly Cocacola, khi đến gần quầy thì thấy Trương Dực Chẩn với Diệp Phỉ Dương.
“Khi nào mà ngươi lại thích mấy món thức ăn không mùi vị không dinh dưỡng này rồi?” Diệp Phỉ Dương không có khẩu vị nên chỉ nhìn lướt mặt bàn.
“Ôn Noãn đang thu thập tem đổi đồ chơi khi ăn ở đây.” Trương Dực Chẩn biết mình có lỗi.
“Hết chịu nổi ngươi luôn, đại tình thánh!” Diệp Phỉ Dương lắc đầu khinh bỉ, “Cũng may ta tới đây không phải vì ăn cơm. Dực Chẩn, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, làm bạn trai của ta.” Cô bổ sung, “Làm bộ, tới trước lúc ta ra nước ngoài.”
Sinh viên ban Toán của bọn họ năm nay có danh sách đến trường MIT làm trao đổi sinh thế nhưng cha mẹ sợ con gái sau khi ra nước ngoài rồi sẽ không quay về nên không đồng ý cho cô báo danh.
Chắc hẳn trong mắt của cha mẹ thì Diệp Phỉ Dương vẫn còn là một đứa bé vô tri, là một con búp bê yếu ớt cần được bảo vệ ch