
ình yêu.
Vậy nếu cô còn không thể tự thuyết phục bản thân, sao cô có thể bắt một người khác phải làm những việc điên rồ vì cô?
– Ừ.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy khá buồn cười, mà cô cũng không hiểu tại sao, nhưng cô vẫn đi nấu cơm, vì đêm đã về khuya nên cô chỉ nấu một vài món đơn giản. Họ cùng ngồi trên bàn ăn, giống như một đôi tình nhân đang cùng nhau ăn cơm.
– Rất tốt. – Thật hiếm khi anh lại có hứng thú nói chuyện phiếm.
– Công việc á? – Cô đang và một miếng cơm, miệng đầy đồ ăn nên vội vàng múc một thìa canh cho vào miệng.
Anh nhìn động tác của cô:
– Không khác là mấy. – Kể cả cuộc sống.
– Rất tốt. – Anh nhắc lại hai từ này nhưng giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi.
– Kỷ Y Đình là một người không đơn giản. – Ít nhất là vì anh không thể điều tra được một chút thông tin nào về quá khứ của Kỷ Y Đình, anh ta như một kẻ từ trên trời rơi xuống, không có hề có quá khứ. Một con người như vậy thật quá nguy hiểm, vì bạn sẽ vĩnh viễn không thể biết được hắn là ai.
Kỷ Niệm Hi nể tình nở một nụ cười:
– Vậy anh thì đơn giản à?
Con trai của Kỷ Thiệu Quân và đại minh tinh Mạnh Tư Nghiên, bất kể thân phận anh là gì thì anh chắc chắn không thể là người đơn giản. Thậm chí anh còn phức tạp hơn cả suy nghĩ của mọi người, mà cô và cái người đàn ông phức tạp này lại chẳng hề có quan hệ gì hết.
– Không giống nhau. – Kỷ Thành Minh hơi nhíu mày, sự phức tạp của Kỷ Y Đình sẽ gây ra tai họa cho rất nhiều người, thậm chí khiến rất nhiều người vô tội bị liên lụy.
Cô mỉm cười, không muốn tiếp tục đề tài này. Đương nhiên là các anh không giống nhau, trên thế giới này làm gì có ai giống ai.
Ăn cơm xong, cô lười rửa bát đũa, nên tự cho phép bản thân được một ngày lười biếng. Còn anh, đừng hi vọng anh rửa bát nhé… Kiểu đàn ông như anh ngoại trừ thất vọng, anh sẽ chẳng thể mang đến cho phụ nữ bất kỳ điều gì đâu.
Cô còn có ý nghĩ xấu xa rằng không biết trên đời liệu có một cô gái nào đối xử với Kỷ Thành Minh giống như Kỷ Trừng Tâm đối với Kỷ Y Đình không nữa. Đến lúc đó không biết anh sẽ xử lý ra sao nhỉ? Anh ta chắc chắn sẽ chẳng cao thượng hơn Kỷ Y Đình đâu, thậm chí có khi còn tàn nhẫn hơn thế. Đấy, nhìn xem, người ta chỉ biết khoan nhượng với chính bản thân và luôn hà khắc phán xét người khác, chỉ luôn giải thích cho những điều xảy ra với mình và kết tội cho những hành vi của người khác.
Họ cùng đứng trên lan can nhìn cảnh vật phía xa xa. Không một ánh đèn tỏa ra từ hàng vạn ngôi nhà nên cũng mất đi cảm giác tự hào từ thành phố luôn đứng sừng sững này, một vài ánh đèn le lói hắt ra từ một vài khung cửa sổ chỉ đủ để nhìn thấy những bộ quần áo đang được phơi trên ban công.
Cô mỉm cười, đứng tựa vào lan can, cô không thể hiểu nổi cái cảm giác chân thực lúc này nhưng lại cảm thấy thỏa mãn:
– Anh cũng tốt chứ?
Kỷ Thành Minh cũng đứng dựa vào lan can:
– Cũng vẫn như trước đây thôi. – Không hề có bất kỳ điều gì thay đổi, ít nhất trong lòng anh là như thế.
Họ không nói gì thêm, chỉ đứng im lặng, thậm chí ngây ngốc ở đây. Những cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, có lẽ như nhắc nhở với hai con người có ưu điểm luôn giả vờ ngớ ngẩn này.
Nửa đêm, Kỷ Trừng Tâm tỉnh lại, cô nhìn vào bóng đêm u ám tràn ngập căn phòng xa lạ, theo ánh đèn hắt vào cô nhìn ra ngoài, thấy một đôi tình nhân đang đứng ngoài lan can.
Cô cứ yên lặng ngắm nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Có lẽ hai bóng lưng đó dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ “hạnh phúc” và “ấm áp”.
Kỷ Niệm Hi không cho rằng Kỷ Trừng Tâm là người cố chấp không chịu nghe lời, cô luôn nhớ về Kỷ Tâm Trừng với nụ cười trẻ trung rạng rỡ thanh thoát. Liệu có phải tình yêu sẽ khiến cho người con gái để tâm đến tuổi tác, vì đã từng trải qua nên nhân sinh quan của họ cũng trở nên tang thương hơn. Cô bỗng nhiên cảm thấy phiền hà. Cô không muốn nghe Kỷ Trừng Tâm nhắc lại những câu như “Chị chẳng biết gì hết” , “Chị chưa từng yêu ai đến thế cả” , “Chị không phải là em nên không biết được em yêu anh ấy đến mức nào đâu.” . Kỷ Niệm Hi nghe xong, chỉ còn biết đè nén sự buồn phiền trong lòng, thầm nghĩ, chỉ vì cô ấy luôn cho rằng họ khác nhau, nhưng đối với đàn ông cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, thậm chí là một người phụ nữ mà họ không yêu.
Chỉ có quá trình là không giống nhau, còn kết quả đều như nhau, chỉ đơn giản là yêu hoặc không yêu, liệu có ai không như vậy đâu?
Giống như những giấc mộng khác nhau, nhưng kết quả đơn giản chỉ là tỉnh mộng mà thôi.
Nếu Kỷ Trừng Tâm chỉ có như thế này, Kỷ Niệm Hi cũng chẳng biết làm gì khác, đối với một người thất tình hoặc không được đáp lại tình yêu, người ta thường có thói quen thông cảm cho họ, vì mọi hành động sau đó của họ đều có thể lí giải. Chính vì vậy Kỷ Niệm Hi rất cố gắng phối hợp với cô, thế nhưng Kỷ Tâm Trừng lại nhiều lần vì thấy Kỷ Niệm Hi làm việc ở Thượng Tinh nên nhất định đòi cô đưa cô ấy đi làm cùng để đến gặp Kỷ Y Đình, khiến Kỷ Niệm Hi không thể chịu nổi.
Trong khi đó, Kỷ Thành Minh không biết chạy đâu mất tăm mất tích.
Kỷ Niệm Hi cố nói để thoát được khỏi Kỷ Tâm Trừng, tuy nhiên giọng điệu vẫn rất hòa