
nh viên B: “Còn phải nói sao? Là chủ tịch tập đoàn Hướng Đông. Lần này anh ta nhận lời đến đây thật là không ít tiếng tăm cho trường ta”.Sinh viên A: “Mọi người nóianh ta vẫn còn đang độc thân, thật là tài nguyên quý hiếm nha”.Sinh viên B: “Nếu không phải anh ta tôi thèm đến buổi thảo luận này hay sao. Biết đâu anh ta nhìn trúng tôi”. Người này đang đắc ý dào dạt bỗng thấy không khí xung quanh trầm xuống. Quả nhiên rất nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm bắn qua phía này.Thảo Nguyên và Trúc Nhi thầm thở dài trong lòng thương hại cho nữ sinh kia mắc chứng tự kỷ. Còn Yến Linh vẫn không có phản ứng gì, bản thân cô ngay cả chút phản ứng cũng không có. Bởi vì cô…”bận ngủ”.Một lúc sau, không khí hội trường ồn ào náo nhiệt lắng xuống.Từ bên trái thầy chủ nhiệm lớp Yến Linh với vai trò là MC bước ra sân khấu .Hàng năm trường vẫn tổ chức những buổi thảo luận như thế này, cũng chính là hình thức liên kết giữa trường học và doanh nghiệp. Tương tự mọi năm theo trình tự vẫn là khách sáo mấy câu sau đó lần lượt giơí thiệu phía lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo cấp bộ xuống dự,…Bên cạnh hiệu trưởng một chiếc ghế vẫn đang còn trống, mọi người mõi mắt mong đợi chủ nhân chiếc ghế đó.Thầy hiệu trưởng tiến lên phát biểu, đầu tiên giải thích vị khách mời do có việc đột xuất sẽ đến chậm. Hội trường “ồ” lên buồn bã, trên mặt hầu hết sinh viên lộ ra vẻ thất vọng. Thầy hiệu trưởng vô cùng cảm động tinh thần nhiệt tình học tập của các bạn chỉ thiếu rút khăn lau nước mắt. Cũng may ông không biết trong lòng họ tính toán những gì bằng không ôngsẽ tức đến nội thương mà chết.Giây sau đó thầy hiệu trưởng tuôn ra một tràng diễn văn làm đám sinh viên trong lòng nhấp nhỏm thở dài mãi không thôi. Đến lúc thầy hiệu trưởng kết thúc diễn văn xong họ mới nhẹ thở hắc ra một hơi.Tiếp theo thầy MC tươi cười nói: “Bây giờ vị khách mời ngày hôm nay đã đến”. Ánh mắt ông hướng về phía cửa. Cả hội trường đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa lớn.Con đường chính giữa từ cửa lớn đến sân khấu lúc này xuất hiện một chàng trai vô cùng anh tuấn, tiêu sái. Anh ta mặc bộ vest màu đen, trên người anh ta tỏa ra một loại khí chất vương giã, tự tin. Hội trường lúc này có nhiều người kích động đứng lên nhìn. Cứ mỗi bước chân anh ta đi cơ hồ là nhịp tim của các thiếu nữ đập nhanh một chút. Trên mặt anh ta lúc này ẩn hiện chút cao ngạo, đôi môi hơi nhếch lên, ánh mắt bình thản.Trường hợp này quả thật không xác định được là “sói lạc vào bầy cừu” hay “cừu lạc vào bầy sói” đói khát.Đi theo sau anh ta là một trung niên khoảng chừng bốn mươi đoán là trợ lí của anh ta. Rất may anh ta mang theo trợ lí nếu đổi lại là thư ký thì không chừng số lượng ánh mắt nóng bỏng dồn về anh ta giảm đi đángkể. Cam đoan là anh ta cố ý.Anh từng bước vững chãi bước lên sân khấu, bắt tay với hiệu trưởng khách sáo nói: “Rất xin lỗi, có việc đột xuất nên đến trễ, sẽ không ảnh hưởng đến buổi thảo luận chứ?”Hiệu trưởng nữa điểm cũng không dám trách móc, liên tục xua taynói: “Hứa chủ tịch đừng khách sáo, ngày dành ít thời gian quý báu đến đây đã là vinh hạnh cho trường này lắm”.Lúc này thầy MC giới thiệu khách mời lên chia sẽ những thông tin và kiến thức mà doanh nghiệp thường yêu cầu đối với sinh viên mới ra trường. Anh thẳng người bước đến đón micro từ tay MC nở nụ cười với mọi người. Bên dưới này không ít cô gái đỏ mặt thẹn thùng nhìn xuống chân mình.Anh đưa mắt nhìn một vòng quanh hội trường, mọi người ai ai cũng hồi hộp mong ánh mắt anh sẽ dừng lại trên người họ chậm hơnvài giây.Ánh mắt anh đang bình thản liếc qua bỗng một giây sững lại giữa không trung, hai chân mày hơi nhanh nhíu lại, sau đó ánh mắt tiếp tục dò xét. Sau cùng không nhịn được lại nhìn về phía đó một lần nữa mới thu hồi ánh mắt. Đáy mắt anh lúc này dường như có chút tức giận.Một lần nữa Hướng Phi không làm mọi người thất vọng bởi anh sở hữu một giọng nói trầm ấm, thật dễ làm lòng người rung động.Thế nhưng trên đời vốn không có gì là tuyệt đối. Ví như Hướng Phi vốn đang được ngàn người ngưỡng mộ kia thì trong đó một người ngay cả nửa mắt cũng không thèm nhìn anh.Còn ai khác hơn là Yến Linh? Từ lúc mọi người xôn xao kích động cô có hơi giật mình thức dậy, miễn cưỡng nhìn lên sân khầu thấy một gương mặt lạ xuất hiện đoán là khách mời. Thực sự hôm gặp ở nhà hàng cô một chút cũng không nhìn anh nên không nhận ra. Lại nói cô đang rất buồn ngủ đừng nói là một người lạ mặt, ngay cả là người quen cô cũng lười chào hỏi. Vì vậy giây tiếp theo cô lại dựa đầu vào Trúc Nhi bên cạnh ngủ tiếp.Thực là làm Hướng Phi tức muốn nghẹn cả họng. Trong suốt hơn 15 phút anh phát biểu cộng thêm
trợ lí tiếp lời cũng là một giờ đồng hồ. Mọi người ai ai cũng bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe, ánh mắt thì chăm chúhơn cả học sinh mẫu giáo nghe giảng bài nhìn về phía anh. Riêng cô, côbày ra vẻ mặt ngủ đến no mắt.Chính là muốn chọc tới anh sao? Từ trước đến giiờ anh chưa từng có cảm giác thất bại như lần này. Từ nhỏ anh vốn xuất sắc hơn người. Xung quanh không ai là không khen ngợi ngưỡng mộ. Trong phạm vi 100m anh xuất hiện có ai mà không quan tâm, khi anh cất tiếng có ai mà k