
ước đây nữa. Cô vừa mong phẩu thuật thành công có thể khỏe mạnh như bao người, như vậy sẽ không phảibắt gặp đôi mắtái ngại của anh khi nhìn cô. Ngược lại cô sợ rằng khi cô bình phục, anh sẽ rời xa cô, không còn quan tâm cô giống như hiện tại. Trong thâm tâm cô luôn khát khao sự che chở, quan tâm của anh.Có câu: “Có cái đáng sợ không kém nỗi đau thất tình, chính là nổi đau khi ta đang bơi trong hạnh phúc được một người quan tâm giây phút lại biến mất”.Thảo Nguyên nhìn anh cố gắng lạnh nhạt nói: “Cám ơn anh đã đến đưa tiển Nguyên. Trong thời gian qua may mà có anh chăm sóc, Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc. Nguyên rất mong sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt của nhau”.Cô nói ra lời này trái tim lại từng cơn đau nhói, cô đôi lúc muốn ích kỷ mong anh vì trách nhiệm sẽ chăm sóc cô cả đời. Chỉ cần anh bên cạnh dù trái tim anh không dành cho cô, cô cũng thấy mãn nguyện.Quốc Nguyên sững người trong giây lát, ánh mắt tối lại nhìn cô như không tin những gì vừa nghe. Bấy lâu nay bên cạnh cô, tuy là lúc đầu chính vì trách nhiệm và chuộc lỗi nhưng mỗi ngày bên cạnh cô anh lại như hiểu thêm một chút con người cô. Cứ thế Thảo Nguyên hiền lành, nữ tính từng bước từng bước đi vào tim anh, che phủ toàn bộ hình ảnh của Yến Linh. Khiến anh mỗi lúc đều muốn bên cạnh, đều muốn che chở cô.Nếu Thảo Nguyên biết rằng hiện tại anh đối với cô chính là cảm giác của một người con trai muốn chăm sóc, bảo vệ người mình yêu thương liệu cô có cho anh cơ hội không?Anh nhìn cô lúc này gương mặt lạnh như phủ một tầng sương, trong tâm vô cùng hụt hẫng, trái tim như từng cơn gió lạnh quét qua tê buốt. Chẳng lẽ trong lòng cô từ lâu đã không còn hình bóng của anh? Anh đã chậm một bước để mất cô rồi?Thảo Nguyên thấy anh bất động, trong lòng giây phút nhận ra bấy lâu nay cô chính là tự mình đa tình, anh quả nhiên không phải vì thích mà quan tâm cô. Hi vọng anh phủ nhận là bạn, hiện tại hoàn toàn sụp đổ.Thảo Nguyên cười chua chát nhìn anh, sau đó lướt qua mĩm cười với Yến Linh và Trúc Nhi. Quay đầu lại nhìn cha cô đang ở cửa đợi liền cương quyết cất bước. Không ai biết saumàu kínhmắt đen,đôi mắt của cô đã long lanh hai giọt nước.Quốc Nguyên sau bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu đắn đo trong lòng quyết định một lần bày tỏ. Mặc kệ cô có đồng ý hay không? Mặc kệ là đã muộn, ít ra cũng nên một lần đấu tranh.Tiếc thay khi anh vừa lớn tiếng nói: “Thảo Nguyên mặc kệ em không yêu anh, mặc kệ em coi anh là gì, anh sẽ đợi em mạnh khỏe trở về, anh yêu em” thì tiếng loa thông báo hành khách lên máy bay đã vang lên lấn áp toàn bộ âm thanh trongsân bay, tiếp theo cánh cửa lạnh lùng đã khép lại. Không biết là Thảo Nguyên có nghe hay không, chỉ thấy dường như qua khe cửa cô giây phút quay đầu lại nhìn.Quốc Nguyên thất thần nhìn cánh cửa vô tình đóng lại, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.Yến Linh và Trúc Nhi từ đầu đến giờ chứng kiến cảnh đưa tiển. Từ há mồm ngạc nhiên vì câu nói của Thảo Nguyên đến thất vọng trước biểu hiện của Quốc Nguyên. Cuối cùng khi Quốc Nguyên thừa nhận tình cảm của mình, chính họ cũng bị xúc động. Hai người bước đến bên cạnh anh Trúc Nhi nói: “Tuy Thảo Nguyên có thể không nghe thấy, nhưng nhất định trái tim nó sẽ cảm nhận được, lớp trưởng yên tâm”. Ai nói đó là yêu – chương 16Chương 16 Gả đó là ai?Hướng Phi vừa bước vào phòng nghe tiếng Yến Linh đang cười nói vui vẽ, thì ra là cô đang trò chuyện điện thoại với ai đó? Đã lâu anh không thấy gương mặt rạng ngời của cô nên im lặng thưởng thức. Yến Linh đang nói chuyện nhìn lên thấy Hướng Phi lập tức ngừng cuộc gọi, thẳng người ngồi nhìn vào màn hình vi tính.Hướng Phi thấy cô như vậy thì không hài lòng, anh còn đang nhìn chưa đủ đã bị cô phát hiện, làm mất cả hứng. Thực ra anh cũng không quá khó cô đâu cần phải bày ra vẻ cảnh giác trước mặt anh thế chứ.Yến Linh thấy anh mặt đanh lại thế kia nghĩ rằng cuộc họp mới rồi chắc là ai đó chọc giận anh nên không dám một chút lơ là, vô cùng chuyên chú làm việc. Cô nào biết cả công ty này làm anh tức giận muốn nổ phổi ngoài cô ra còn có ai.Hướng Phi ngồi vào bàn làm việc nghiêm nghị như đi dự hội nghị, chính là cố tình dọa cô. Lúc nãy anh có nghe nói hình như chiều nay cô có hẹn đi ăn, đoán là mấy cô bạn của cô. Trông anh nghiêm mặt thế này xem cô làm thế nào mở miệng.Đúng như anh dự đoán, Yến Linh nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ trong lòng bồn chồn như kiến bò chảo nóng. Ánh mắt chằm chằm nhìn về phía anh mong anh ngẩng đầu lên sẽ cười cầu hòa mà trình bày. Đâu ngờ lâu vậy mà anh sắc mặt như củ thì trong lòng thở dài, bệnh mặt than của ngườinày cũng nặng quá đi.Hướng Phi thấy cô đã nóng lòng thế kia thì trong lòng thầm cười, anh không nhìn cô nhưng cũng có thể đoán được sắc mặt cô lúc này đáng thương biết chừng nào. Cảm thấy trừng trị đủ liền nói: “Có gì muốn nói thì nói đi.”Yến Linh nghe anh nói thì giật mình, người này chẳng lẽ có tài tiên đoán. Rõ ràng cô thấy anh không hề nhìn cô, thếmà cũng biết cô đang nhìn anh sao? Đáng sợ hơn còn biết cô có chuyện muốn hỏi. Cô e dè nói: “Hôm nay tôi có hẹn đi ăn, anh có thể cho tôi về sớm một buổi không?”Hướng Phi: “Uhm”.Yến Linh đ