
h sẽ trở về Mỹ và tiếp tục công việc ngày qua ngày. Anh sẽ giữ mãi trái tim yêu Lam Minh Nhật thôi. Em không muốn anh sẽ mãi như thế chứ? Anh biết là em không muốn mà. Cho nên em hãy là cô gái ấy nhá. Cho dù em có bị câm,hay nhan sắc em có xuống,hay em có rách nát thế nào thì mặc kệ. Anh sẽ chạy đến bên em. Ôm lấy em. Bởi vì anh yêu em.
Nó nhún vai đi lên phía trước. Nó tiễn hắn ra đường chính. Xe chạy qua lại. Hắn với nó chào nhau ra về.
Nó đứng đấy đợi hắn lên taxi đi xa thật xa mới quay lưng đi vào.
Đến bức tường ấy. Nó nhìn dòng chữ mình viết trong lặng thầm.
Tên của tôi là Thy Thy.
Nó khẽ nhếch nữa môi với khuôn mặt gian tà. Trên tay cầm viên gạch viết thêm dòng chữ gì đó.
Bóng nó khuất dần. Hàng chữ còn lại hiện lên.
Tên của tôi là Thy Thy. Nhưng tên của người anh yêu là Lam Minh Nhật.
Chương 120: Tấm Ảnh Của Nó Không Cánh Mà Bay.
Hắn vào biệt thự với suy nghĩ ấy. Cả đêm trằn trọc không ngủ được. Hắn nhìn lên trần nhà. Liệu những gì mình suy nghĩ có phải là sự thật?
Nếu cô ấy không phải Lam Minh Nhật thì hắn sẽ chết mất. Chết vì nó đã bỏ hắn đi mãi mãi. Chết vì nó đã ra đi mà còn để lại hắn nhiều mong nhớ. Chết vì sao trên đời này là có chuyện người giống người. Đôi mắt xanh rêu ấy cứ dao động,long lanh làm sao.
Hắn nhắm mắt. Hôm nay anh sẽ lại mơ thấy em. Thật hạnh phúc. Ở bên thế giới đấy,trong tâm trí em đấy,trong giấc mơ em đấy. Có mơ thấy anh không? Anh biết là có mà. Bởi vì em cũng yêu anh chứ gì.
…
Giấc mơ thấy nó hiện lên. Nó mặc bộ váy tím nhạt xinh xắn dài ra ở phần đuôi. Tóc nó cũng có đôi chút thay đổi. Đến vai,đen dài bay bay theo làn gió nhẹ thoảng hương của cái nắng bắt đầu mùa hạ.
Hoa anh đào trong giấc mơ hiện lên. Những cành hoa khẽ mong mang rơi lả chả. Nó chạy tung tăng với nụ cười trong bức ảnh hắn treo ở tường đối diện mình. Hắn sợ hắn sẽ quên nó. Lúc nào hắn cũng mang theo mình hình bóng của nó.
{Hôm nay em đi dự tiệc sao?}_ Hắn sợ nó biến mất đứng đấy hỏi.
{Không.}_Nó lắc đầu_{Hôm nay là ngày em kết hôn}
{Kết hôn?}_Hắn tròn mắt._{Kết hôn sao lại mặc đầm màu tím.}
Nó lại cười. Chưa bao giờ nó cười tươi như hôm nay.
{Em thích sự khác biệt.}
Hắn bật cười nhìn nó.
{Vậy chú rể là ai?}_Là anh đúng không?
Nó quay lưng chạy đến một chàng trai có vóc dáng men không kém gì hắn. Hắn cố gắng nhìn thật kĩ người con trai ấy. Nhưng càng cố gắng thì hắn càng không thể thấy rõ chàng trai ấy được.
{Anh ấy là chồng của em ở thế giới bên này.}_Nói rồi nhó quay sang cười tươi với chàng trai. Bỏ mặc hắn đứng đấy._{Ở bên đấy cũng phải hạnh phúc với người khác đi anh nhé. Hai chúng ta đã là hai thế giới khác rồi. Em ở bên này rất hạnh phúc.}
…..
-“Không…Anh sẽ không buông em đâu. Đừng bỏ anh,Nhật. Anh yêu em. Đừng yêu người đấy.”-Hắn mê man.-“Lam Minh Nhật. Em có quay lại cho tôi không?”
Hắn tràn mô hôi lạnh thức giấc nữa đêm. Thì ra chỉ là mơ. Nhưng có cần kinh khủng đến thế không nhỉ? Đúng là ác mộng thì chẳng có gì tốt đẹp.
Hắn nhìn lên tấm ảnh của nó đối diện. Khẽ đưa tay lên sờ nụ cười đấy. Tại sao khi ở đây em không cười,nhưng sao bên thế giới ấy em lại cười như một thiên thần vậy? Bên này không tốt sao Nhật?
Hắn đi xuống bếp lấy chai nước lọc trong tủ lạnh uống. Bây giờ đã là hai giờ sáng. Không nhìn hắn cũng biết. Bởi vì ngày nào hắn cũng tỉnh vào giờ này.
……………………………………………
Sáng đến nhanh chóng. Hắn lờ mờ tỉnh dậy ở bàn. Hôm qua mình ngủ kiểu gì mà ở đây luôn vậy nhỉ? Nhớ rõ là ngủ trên giường đoàng hoàng mà ta.
Hắn gãi đầu bù xù như nó ngày trước ở kí túc xá. Hình như hắn đã chính mình tạo lên một Lam Minh Nhật thứ hai. Hắn học lỏi cách ứng xử như nó. Từ cách nói lạnh lùng nhưng câu không lạnh,từ cách đi,cách ăn mặc cho đến cách hài hước không cảm xúc của nó.
Hắn đã chính mình biến mình thành Lam Minh Nhật của hắn. Hắn đang tự dày vò mình. Thật đáng thương.
-“Ye…hôm nay nhậu bữa nhe.”-Nhóc hét hò trong phòng.
Bộp…bộp.
Ăn nói hư cấu là bị ăn đập. Lập tức mười mấy cái đấm ùa lên một lúc tới tấp vào người nhóc.
Nhóc ngồi im suýt xoa vết thương. Cái con bồ chết bầm. Ít ra cũng bênh mình chứ nhỉ? Sao mới thấy hội đồng là hội đồng ra tay theo luôn. Đúng là…lát về nhà là biết mặt mình. Nếu bây giờ mà chị Nhật ở đây thì tụi bây không xong với chị rồi.
Em nhớ chị quá. Chị biết không. Em vẫn còn thích chị đấy. Em không hiểu sao cho đến bây giờ em còn thích chị nữa.
Mà khoan đã. Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ? Nhóc lấy điện thoại ra xem. Hôm nay là 23/3.
~(@@)~
-“Ôi đệch.”-Nhóc hét lên.
Mọi người ngừng hành động quay sang nhìn nhóc không biết chuyện gì xảy ra. Đúng là có vấn đề về não bộ.
-“Nhi…chị đề nghị em nên về kiểm tra lại thần kinh của thằng Hoàng đi nha.”-Cô vừa nhai vừa nói.
Gã nhéo cô. Con gái mà tỏ thái độ vừa ăn vừa nói như vậy mà cũng nói họ được.
-“A…”-Cô nhăn nhó.
-“Hôm nay…”-Nhóc chạy đến.
-“KHÔNG PHẢI NGÀY NHẬU ĐÂU.”-Cả bọn đồng thanh.
Nhóc khùng người vì sự trơ trẽn của mọi người.
-“Ai ya….không phải. Hôm nay là sinh nhật của chị Nhật.”
(@@) |@@| [@@'> {@@} <@@> @@/
Mấy khuôn mặt đứng hình. Hôm nay đã là 23/3 rồi sao? Thời gian trôi thậ