XtGem Forum catalog
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Tác giả: Vũ Nhi Phiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329302

Bình chọn: 8.5.00/10/930 lượt.


“nói nhanh lên, có chuyện gì náo nhiệt?”

“cách cách thiết lập cơ quan, chật vật vô cùng, thần đã kêu thái y cho hắn điều trị rồi”

“cơ quan? Thái y? rốt cục là sao?”

“hoàng thượng, dung thần làm càn chút, thần cười đã”

Truong Đình Ngọc không nhịn đc vừa nói vừa cười, Khang Hy nghe không hiểu, nhìn chằm chằm vào vị đại thần sưa nay trầm ổn. Lý Đức Toàn cũng nhìn Trương Đình Ngọc cười không ngừng, Khang Hy cùng Lý Đức Toàn nhìn về phía Trương Đình Ngọc vẻ mặt khó hiểu

Trương Đình Ngọc rốt cục ngừng cười: ” hoàng thượng thứ tội thần nhịn không đc”

Khang Hy vội la lên: “rốt cục có cái gì đáng cười, ngươi cũng làm trẫm cười coi!”

“vâng, thần chậm rãi nói tỉ mỉ cho hoàng thượng nghe”

Mặt kệ nói thế nào, bọn họ quyết định đến Di Uyển xem xét tình hình

Trong phong, người tựa đầu vào ghế ngủ gà ngủ gật, có người ghé mặt lên trên bàn, có người đứng ở góc tường nhắm mắt dưỡng thần

Tâm Di lắc ghế không ngùng nói thầm: ” đến a, mau tới thâu, nếu không đến ta ngủ mất!”

Tiểu Mai còn tỉnh táo nghe Tâm Di nói không nhịn đc cười: ” cách cách, người thế nào lại mong có người tới thâu?”

“làm cơ quan tốt như vậy mà không có người đến thử thật phí công a!” Tâm Di hy vọng có người đến thâu, đến đây! Hơn nữa đã tới của rồi

2 người rón rén hướng phòng Tâm Di đến, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, bọn họ tới của, không nhìn thấy trên đất trải cực nhiều mọc phiến, 2 đầu mọc phiến buộc bằng dây thừng phía trên còn có vài cái ống trúc

2 người 1 cước dẫm nát mộc phiến, mọc phiến mỏng manh sao có thể chịu được sức nặng của cả 2 người nam nhân lục lưỡng, 1 tiếng gãy vang lên

“ba”

Mộc phiến vỡ ra, dây thừng đứt, ống trúc nghiêng, bên trong thuốc màu không ngừng đổ xuống. đồng thời, mười mấy ống trúc sinh ra hiệu ứng tựa như quân bài domino, thuốc màu không ngừng đổ lên 2 người

Trong phòng, mọi người bị tiếng nước đổ ào ào đánh thức

Đại Hổ hỏi: ” trời mưa sao?”

Tâm Di cười: ” đúng vậy, mưa sắc màu”

2 tiểu tặc toàn thân sặc sỡ đứng ở dại sảnh Liêm Vương phủ làm tất cả mọi người sửng sốt

Dận Tự cả giận nói: “tiểu vương là cho các ngươi đi Di Uyển, không kêu các ngươi đi phường nhuộm, như thế nào thành ra như vậy?”

“hồi vương gia, cách cách ở cửa đặt cơ quan”

“đáng chết, là các ngươi không cẩn thận!”

“dạ, là tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân lần tới nhất định không bị lừa”

“lần tới chỉ sợ làm theo hội mắc mưu” Dận Tự ngẫm lại cũng không thể toàn bộ trách họ, bọn họ sao là đối thủ của Tâm Di được

“thay quần áo đi, đi 1 lần nữa, dùng đầu óc 1 chút!” Dận Tự gào thét

2 người bọn họ lại tới Di Uyển, lúc này thông minh hơn, không cùng nhau tiến vào,1 người theo dọc tường vào Di Uyển, nhìn xunh quanh rồi nhảy qua tường đi vào

Hắn lặng yên không 1 tiếng động khi nhảy vào, tin rằng không có ai phát hiện, nhấc chân tính toán hướng đi, nào biết tả nâng hữu nâng nhưng không thể nâng, 2 chân như bị đóng đinh, dùng sức 1 chút, tháo hài ra thành Kim Kê Độc Lập. vì dùng sức nên không giữ được trọng tâm, lắc lư liên hồi như đứng không vững.

Vừa vặn bên cạnh có cai cọc, hắn cũng không ngẫm lại, mấy cái cọc này sao lại dựng ngay bên cạnh hắn, khẳng định là có vấn đề. Tuy vậy hiện hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, quan trọng là giữ lấy, vừa mới giữ lấy, đang định nghiên cứu xem nên làm thế nào đi tiếp, đột nhiên buông lỏng tay, dùng tay trái gãi tay phải. thân thể mất thăng bằng, vì thế chạy nhanh tái giữ lấy cọc gỗ

Cứ thế tới tới lui lui vài lần, rốt cục không nhịn đc nữa, hắn nhanh tay cởi quần áo trải lên đất, chân dẫm lên quần áo nhảy ra khỏi tường

Người đi sau so vs người trước có vận khí tốt hơn, hắn đi đc tới bên cửa sổ. vừa mới mở cửa sổ thì trên của có 1 chữ “Vô”(vô = không) rất lớn, vị lão huynh này thật biết quan tâm: “nơi này sao lại có chữ, không cái gì?”

Hắn tò mò cúi đầu xuống xem, lần này lại thấy 1 tiểu tự(chữ bé) “hữu” (hữu = có, phải)

Người thứ 3 so với người thứ 2 tìm đc 1 chữ bé hơn, chữ “hướng”, xuống phía dưới là 1 dòng chữ bé hơn: “không được đi xuống dưới, nếu không…”, “tắc” sau đó không thấy rõ lắm

“nếu không thế nào, càng viết càng nhỏ” hắn thấp giọng nói thầm, tiến đến bên tường nhìn. Hắn muốn nhìn chữ trên tường, không cẩn thận đem ngòi nổ trên vách tường châm (bây h là đêm nên muốn nhìn đc phải có lửa)

Đoạn sau chính là: “ngươi hội thực không hay ho…”, này chữ “môi” viết thật nhỏ, hơn nữa đã viết tới chân tường. Người nọ đã quỳ trên đất nhìn, tóc tha trên đất, miệng còn nhẩm chữ trên tường: “… thực… thật… môi…”

Chờ hắn niệm xong, ngòi nổ cũng đã đốt hết, chỉ nghe “thình thịch” 1 tiếng, trước mắt 1 quầng sáng lóe lên

Nghe được âm thanh, mọi người trong phòng chạy đến bên cửa sổ, Tâm Di cười loạn, Tiểu Mai mở cửa sổ, mọi người thấy 1 bóng người, sau lưng còn có đốm lửa vì thế đều cười vang

Tiểu Mai vừa cười vừa nói: “sẽ không cháy sạch đến nghiêm trọng đi?”

“sẽ không, nhiều nhất thành mặt bao công thôi”

“cách cách, nếu hắn không tới nhìn chữ, không phải không có trò hay sao?” Đại Hổ đột nhiên nghĩ tới

“Lòng người rất kỳ quái, ta càng không muốn cho thấy thì càng muốn thây”

Tiểu Cúc nói: “hơn nữa ch