Snack's 1967
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Tác giả: Vũ Nhi Phiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326700

Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.

hổ!” Thái giám lớn tuổi hơn mặt mày ủ ê nói.

“Đều giống nhau cả! Gặp phải chủ nhân nào rộng rãi, độ lượng, còn dễ sống chút, chứ như mấy người chúng ta sau này e… Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ hãi rồi!” Cung nữ cao hơn vẻ mặt buồn rầu.

Không thấy hai thị vệ nói năng gì, thái giám thấp bé quay sang hỏi: “Hai vị đại ca, còn các huynh?”

“Cấp trên bảo gì thì bọn này làm nấy thôi.” Một trong hai người trả lời.

“Là Na Lan thống lĩnh phái các huynh đến phải không?” Kỳ Thư hỏi.

Không đợi hai thị vệ đó kịp trả lời, tiểu thái giám đã lập tức xen vào: “Thật ganh với các huynh, ngày ngày được gặp Na Lan thống lĩnh.”

“Ganh á? Ngươi cứ đi thử coi, đúng giờ Dần điểm danh diễn tập, ai mà dám đến muộn… hứ…!” Vẫn thị vệ đó đáp.

Hai cung nữ cũng có chút hiếu kỳ: “Đến muộn thì sao?”

“Chống đẩy 200 cái, sau đó chạy quanh Tử Cấm Thành ba vòng.”

“Má tôi ơi, chạy những ba vòng, thế thì mệt chết người còn gì!” Thái giám thấp bé kêu lên.

Thị vệ đó nhìn tiểu thái giám, nói tiếp: “Chưa hết đâu, chạy xong đứng tấn một giờ đồng hồ.”

“Nói như thế, so với các huynh, bọn tôi còn sướng hơn nhiều.” Thái giám lớn tuổi hơn một chút cảm thán.

“Thế cho nên, mới đứng có một lúc thế này, đâu đáng ngươi phải kêu ầm lên chứ!” Thị vệ đó cười nhạo tiểu thái giám thấp bé.

“Tôi làm sao so được với các huynh?” Tiểu thái giám thấp bé phản bác, rồi lại đột ngột hỏi: “Huynh bị phạt mấy lần rồi hả?”

“Chẳng lần nào cả.”

“Quỷ mới tin!” Thái giám thấp bé nghi ngờ.

“Không có là không có. Nói thật, tôi cũng mong bị thống lĩnh phạt một – hai lần…”

Kỳ Thư cảm thấy khó hiểu: “Vì sao chứ? Bị phạt vậy khổ chết được, huynh còn mong?”

“Một là muốn tiếp xúc ở cự li gần, mặt đối mặt với thống lĩnh, hai là phạt xong, thống lĩnh sẽ chỉ dẫn võ công cho, tính đi tính lại thì cũng chẳng thiệt!”

“Đơn giản, huynh cứ đến muộn một lần là được chứ gì!” Thái giám thấp bé xúi.

Thị vệ ‘hứ’ một tiếng: “Còn đợi dạy, tôi chưa thử chắc?”

“Kết quả sao?” Bốn người kia hỏi.

“Không may hôm đó thống lĩnh đổi ca với phó thống lĩnh, mất công toi hành xác một phen!”

“Haha…” Thái giám thấp bé không bỏ lỡ cơ hội cười trên nỗi đau của người khác.

“Suỵt!” Thị vệ thứ hai ra hiệu ọi người im lặng, “Hình như có người đến.”

Mọi người lập tức im lặng, quả nhiên, bên ngoài vọng lại tiếng chân bước nhốn nháo. một lúc sau, nghe thấy tiếng người nói: “Đừng tiễn nữa, đến nơi rồi, Lý công công nên về đi thôi!”

“Tâm Di cô nương, thế thì tôi quay về vậy, nghỉ ngơi sớm chút, có chuyện gì cứ việc sai phái đám cung nữ thái giám.” Mọi người đều nhận ra là giọng Lý Đức Toàn.

“Được, tôi biết rồi, tối lửa tắt đèn thế này, trên đường về cẩn thận chút.” Tâm Di dặn dò.

“Cảm ơn cô nương quan tâm, đường xá trong cung tôi đi quen rồi, không ngại.”

Tiếng chân bước xa dần, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một cô gái ăn mặc rách bươm như xơ mướp nhảy xổ vào.

Tâm Di vừa bước vào, sáu người liền hành lễ: “Tham kiến cô nương.”

Tâm Di nhìn bọn họ mỉm cười: “Khách sáo rồi, đừng đứng mãi thế, đến đây ngồi đi.” Vừa dứt lời, nhìn thấy ba lô của mình nằm trên bàn, lập tức xông đến, trút hết đồ đạc bên trong ra, bắt đầu xem xét từng món một, “Di động, đây làm gì có sóng!” ‘bịch’ một phát vứt thẳng vào trong ba lô, mở ví tiền ra, “Nhân dân tệ, thẻ tín dụng cũng vứt đi, đây dùng vàng với bạc!” Lại vứt vào ba lô, rồi mở hộp đựng đồ trang điểm ra, lục qua đảo lại, “Cái này còn dùng được nhưng phải tiết kiệm chút!” Nhìn thấy con dao Thụy Sĩ, “Ý, sao lại ở đây nhỉ, cũng tốt, để lại phòng thân!” Số còn lại là một đống những lọ nhỏ, “Vitamin C, Vitamin E, này dùng để kháng khuẩn tiêu viêm, này để hạ sốt… quái lạ, vừa đến đây, cảm cúm cũng khỏi rồi, số thuốc này… ai… cứ để đấy đi, nhỡ lại bệnh nữa, thảo dược trung y mình thật uống không quen!” Lại nhìn thấy một lọ nước hoa, “Rồi xong, Càn San vừa mới mua, còn hiệu CD nữa chứ! Thôi, cho không mình cũng được, cùng lắm sau này quay về mua lọ khác trả nhỏ!” Ngừng lại một lúc, tự giễu mình, “Quay về? Không biết đời này kiếp này còn về được không nữa! Ai!!!” Thở dài một tiếng, đem tất cả đồ đạc nhét hết vào ba lô.

Quay đầu lại, thấy sáu người vẫn còn đứng ngây ra đó bèn nói: “Không phải kêu mấy người đến đây ngồi? Sao còn đứng đó?”

Thấy Tâm Di hỏi đến, cung nữ cao hơn vội nói: “Chúng nô tì là do hoàng thượng phái đến hầu hạ cô nương, sao dám ngồi ngang hàng với cô nương!”

“Đây không có người ngoài.”

“Chúng nô tì biết cô nương hảo tâm, nhưng quy tắc trong cung… nô tì không dám phá!”

Tâm Di khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Ai… mấy người tên gì?” Mấy người đó không chịu ngồi, mình Tâm Di ngồi cũng không tiện, đành đứng nói chuyện với bọn họ vậy.

“Nô tì tên Mai Hương, còn đây là Kỳ Thư.” Lại là cung nữ đó trả lời.

Tâm Di hơi cau mày, bụng nghĩ: “Tên gì ‘quê’ quá vậy!” Lại quay sang hỏi tiểu thái giám lớn tuổi hơn, “Còn ngươi?”

“Nô tài tên gọi Tiểu Hạo Tử.”

“Hao Tử? Ta còn Lao Shu (2) cơ!”

Nghe xong, đám người còn lại đều che miệng… nhăn răng cười.

Tâm Di lại hỏi tiểu thái giám thấp hơn: “Chắc ngươi không gọi Tiểu Trùng Tử ấy chứ?”

“Nô tài tên gọi Tiểu Trúc Tử.” Thái giám thấp bé