80s toys - Atari. I still have
Ác Mộng Tình Yêu

Ác Mộng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323840

Bình chọn: 10.00/10/384 lượt.

h ta cười nhẹ hỏi tôi.

_Cô muốn gì ?

Tôi bàng hoàng tỉnh mộng. Vội thu lại ánh mắt chiêm ngưỡng anh ta một cách lộ liễu của mình, tôi lên tiếng xóa tan đi ngượng ngịu của bản thân.

_Anh là chủ tịch của câu lạc bộ “Vẽ tranh” ?

_Đúng. Cô muốn tham gia ?

_Liệu tôi có thể tham gia không ?

Anh ta vuốt tóc, mắt chăm chú nhìn tôi.

_Vấn đề không phải là tôi có muốn cho cô tham gia không, mà phải hỏi tài năng của cô. Ở đây tôi chỉ nhận những người có khả năng vẽ và đam mê hội họa, tôi không muốn nhận những người không biết vẽ và chỉ tham gia cho vui.

Anh ta rất thẳng thắn.

Tôi thích tính cách ngay thẳng của anh ta. Việc anh ta nói rõ ngay từ đầu cho tôi biết, sẽ tránh cho tôi không phải bối rối và lúng túng về sau. Tôi nghĩ mình nên cảm ơn anh ta.

_Anh yên tâm, tôi tham gia vì tôi muốn học hỏi kinh nghiệm vẽ tranh của anh, và muốn chia sẻ niềm đam mê hội họa của mình với những thành viên trong câu lạc bộ.

_Tốt ! Nếu cô đã xác định như thế, cô cho tôi xem bức tranh mà cô đã vẽ.

Tôi mở túi sách. Lấy ra một bức tranh mà tôi ưng ý nhất mà tôi đã chuẩn bị từ ở nhà, tôi đưa cho anh ta.

Anh ta đón lấy bức tranh trên tay tôi. Mắt anh ta tập trung vào bức tranh của tôi.

Xem một lúc, anh ta gật đầu cười.

_Cô rất có năng khiếu, và vẽ cũng rất đẹp. Nhưng hình như cô tập trung quá nhiều vào vẻ bề ngoài của cảnh vật xung quanh, cô vẫn chưa nắm được cái hồn của cảnh vật.

Anh ta đúng là người mà tôi cần gặp. Tôi gật đầu thừa nhận.

_Cũng đã có người từng nói với tôi giống như anh, chỉ tiếc là tôi không có cơ hội để cảm ơn người đó thì đã phải đi xa.

Anh ta lặng im trong chốc lát, khuôn mặt anh ta trở nên mơ màng, hình như anh ta đang nhớ về một chuyện gì đó trong quá khứ.

_Cô đăng kí luôn bây giờ chứ, hay là cô còn cần phải suy nghĩ thêm ?

_Tôi đăng kí bây giờ.

Anh ta đứng dậy, lấy một cuốn hồ sơ có bìa màu xanh dương, anh ta đưa cho tôi.

Tôi lấy một chiếc bút trong túi sách, mở trang có ghi danh sách tên của thành viên câu lạc bộ, tôi tự viết tên mình bao gồm: họ và tên, ngày sinh, số điện thoại liên lạc và địa chỉ nhà ở, sau đó tôi trả lại cho anh ta.

_Anh có thể cho hỏi, câu hỏi lạc bộ “Vẽ tranh” có bao nhiêu thành viên được không ?

_Chỉ có bốn người.

Tôi mở to mắt, gãi đầu, tôi lúng túng hỏi anh ta.

_Anh…anh không chịu nhận nên họ mới không thể trở thành một thành viên của câu lạc bộ đúng không ?

Anh ta vừa cười vừa bảo tôi.

_Cô đừng nghĩ tôi là một người khó khăn như thế. Tôi có nhận, nhưng họ không trụ được lâu. Thích lúc ban đầu, với việc cố gắng và nhiệt tình tham gia đến cùng không giống nhau. Tôi mong cô không sớm bỏ cuộc giống như họ.

_Tôi không dám nói chắc trước điều gì, nhưng thứ gì mà tôi thích và tôi muốn làm, tôi sẽ làm hết khả năng của mình.

Tôi chú ý đến bức tranh đang còn vẽ dang dở trên tay anh ta.

_Anh đang vẽ gì thế ?

_Tôi đang muốn vẽ một bông hoa hồng.

_Tôi có thể xem không ?

Anh ta đưa bức tranh cho tôi xem.

Tôi đón lấy, mắt tôi nhìn từng nét bút chì trên tờ giấy dùng để vẽ tranh. Dù bức tranh vẫn còn chưa được hoàn thiện, chưa được tẩy đi những vết chì thừa, và vẫn chưa được tô màu, nhưng thực sự rất đẹp. Tôi kích động hô lên.

_Đẹp quá ! Anh thật khéo tay !

Anh ta tặng cho tôi một nụ cười khiêm tốn và chân thành.

_Cô đừng khen tôi. Tôi thấy mình vẫn còn kém lắm.

_Tôi không nói đùa đâu. Anh vẽ thực sự rất đẹp. Nếu đem tài năng của anh ra để so sánh với tôi, tôi không bao giờ có thể vẽ được như anh.

_Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều đang cố tâng bốc chính mình lên cao.

Nhờ tính cách cởi mở và chân thành của anh ta, tôi đã bắt đầu thấy thích câu lạc bộ “Vẽ tranh”. Tôi đã tìm được một nơi để thể hiện niềm đam mê của mình đối với hội họa.

Lúc tôi quay về lớp học, thầy giáo dạy toán đã vào lớp được một lúc. Thầy giáo dạy toán năm nay khoảng hơn 50 tuổi, mái tóc muối tiêu, khuôn mặt hơi nhỏ, má hóp, lông mày rậm, đôi mắt đen sâu, làn da thầy nâu đen. Thầy đeo một cặp kính cận màu trắng nên trông khá trí thức.

Tôi đứng trước cửa lớp, sau đó xin phép thầy cho tôi vào trong.

Thầy nhìn lướt qua tôi. Thầy cũng giống như những thầy cô giáo khác, họ đều bị ngoại hình có một không hai của tôi khiến cho lạ lẫm và choáng váng.

Tôi phải hỏi thầy hai lần, thầy mới lên tiếng cho tôi vào lớp.

Tôi đi qua chỗ ngồi của cậu bạn có vẻ bề ngoài giống như một “con heo”. Cậu ta căm tức trừng mắt nhìn tôi, tôi liền nháy mắt với cậu ta, miệng tôi nhếch lên. Có thể lúc này trông tôi rất đáng sợ, nên cậu ta rụt cổ lại, mồ hôi úa ra mặt.

Không muốn chọc cậu ta nữa, tôi quay về chỗ ngồi của mình.

Hai cô bạn trong lớp quay xuống nhìn tôi, khuôn mặt và nụ cười của họ rất gian trá.

Tôi linh cảm hình như họ đã giở trò gì đó với ngăn bàn của tôi khi tôi đi vắng, nên khuôn mặt và ánh mắt của họ mới không dấu được sự thỏa mãn và sung sướng thế kia.

Tôi không vội đút cặp sách vào ngăn bàn, mà tôi nhìn vào ngăn bàn trước. Đúng như dự đoán của tôi, trong ngăn bàn quả nhiên có mấy con gián và một con chuột chết.

Tôi cười nhạt. Đặt cặp sách lên bàn, tôi đứng thẳng, tôi tử tế nói chuyện với thầy giáo.

_Thư