
tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .
– Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả?
– Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không?
Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ.
– ý em nói là lập Khiêm hả? Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi.
– Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà, đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha.
– Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch.
– Hả?
– Chị, chị uống lộn thuốc hả chị – Sauk hi bình tĩnh, Diệp Hân bèn hỏi.
– Dám trù ẻo chị mày bị bệnh à.
Chị Thanh bèn gõ cái đầu nhỏ một cái cốc khiến nho suýt xoa. Sau đó chị nghiêm giọng nói:
– Lần này, là có một tập đoạn nước ngoài về đầu tư cho các trường học Việt Nam, trường mình may mắn được ch5n là trường tham quan. Cho nên chị nghĩ nên chọn một vở kịch nước ngoài kiểu như Hamlet hay Romeo và Juliet ấy
– Chi, hay là chị thất tình rồi nên muốn tự tử, nhưng muốn có người chết theo cho có bạn liền kéo em theo – Diệp Hân nghe chị Thanh nói thì muốn ngất đi , nhỏ mếu máo ôm lấy áo chị Thanh gào khóc.
Mặc kệ nhỏ gào khóc thế nào, chị Thanh chẳng những không mũi lòng mà còn ban tặng cho nhỏ thêm một cái cốc lủng đầu cho tội nói năng bậy bạ.
– Chị mày thất tình hồi nào hả, đừng có phá hoại hạnh phúc tươi đẹp của chị mày nha.
– Chị không uống lộn thuốc, không thất tình, vậy chẳng lẽ đầu chị có vấn đề – Diệp hân nhìn chị Thanh có chút thông cảm nói.
Ai dè sắc mặt chị Thanh càng ngày càng xanh rồi xám xịt cuối cùng là đen thui theo mấy câu hỏi của Diệp Hân.
– Chị! Em có ý kiến – Nhỏ Hằng giơ tay lên xin phát biểu trước khi chị Thanh nổi trận lôi đình.
– Nói đi – Chị Thanh dẹp cơn thịnh nộ của mình sang một bên ra lệnh.
– Em thấy chị nên đánh mạnh lên, kiếm cây gỗ mà đập đầu nó. Chứ chị gõ như vậy chỉ tổ nó ngu hơn mà thôi. Lấy gỗ lớn đập cho văng cục ngu của nó ra ngoài nếu không theo tình hình có ngày chị sẽ tức chết vì bệnh gnu của nhỏ Hân này.
Nghe nhỏ Hằng nói, chị Thanh phì cười :
– Bạn bè tốt quá ha.
– Dạ vâng, bạn bè thân để làm gì? Là để đâm sau lưng chúng ta một nhát dao – DIệp Hân vừa cười vừa nói liếc xéo nhỏ Hằng, “được dám mắng bà, bà trả hết nợ cho nhà ngươi luôn” – Em ngu lắm, cho nên chị giao việc viết kịch bản cho nhỏ Hằng đi chị.
NHỏ Hằng nghe xong mặt mày tái mét, Diệp Hân hả hê vô cùng.
Nhỏ nghĩ thầm:” Bà chị này làm biếng, không chịu viết kịch bản nên bắt mình viết, lần này mình có thể công khai thoát nạn rồi.
Nhỏ Hằng nào biết là nãy giờ mình giả ngu để thối thoát việc này.
Nào ngờ nhỏ đâm đầu vào. Bởi vậy, bạn bè để đâm sau lưng nhau mà, hehe, cái này gọi là gắp lửa bỏ tay người, chết nha con, làm hình nhân thế mạng cho tui đi”
– Không được – Chị Thanh đáp.
– Tại sao? – Diệp Hân hét lên gần khóc khi biết kế hoạch gắp lửa bỏ tay người của mình bị phá sản. Trông khi đó nhỏ Hằng thì hí hửng cười phá ra.
– Tại vì chị nhìn thấy được sự thông minh tiềm ẩn trong em nên mới quyết định giao cho em mà thôi – Chị Thanh cười nịnh nhỏ.
– Chị ơi, người ta rồi cũng có lúc bộc lộ sự thông minh của họ. Còn em, tìm hoài ẩn hoài thôi chị ơi.
– Nói thật, chị chọn em là vì chị rất thích mấy câu tự chế của em, chị nghĩ em cũng có thể chế ra một câu chuyện Romeo hay Hamlet khác biệt hơn để thu hút sự quan tâm của người tham quan. Chẳng phải hôm bữa chị bảo em viết bài thơ Hôm qua tát nước đầu đình , em đã chế ra một bài thơ khác đó sao “
Hôm qua ngủ gật trên bàn.
Để quên nước miếng trên tờ kiểm tra.
Cô chấm thì cho em xin
Hay là cô để làm tin trong nhà
Kiểm tra nước miếng không hà
Mẹ mà biết được chết bà em luôn
Kiểm tra trứng ngỗng đã lâu
Mai mượn cái rỗ để sắp trứng vô.
Bán rồi kiếm ít tiền công
Đến khi mẹ biết có dầu xức mông
Chứ không thì mông xưng vù
Như cái *** khỉ lấy đâu mà ngồi
……
Mẹ ơi! Con chết đây – Diệp Hân ngửa mặt than trời. Sao cái bà chị này lại có thể liên tưởng bài thơ con cóc ghẻ ra một vở kịch hoàng tráng như vậy được chứ.
– Tội đó chị còn chưa xử nha.
– Chị ơi, chị hãy bắt em làm osin đi chị. Từ nay em hứa sẽ nghe theo lời chị, sẽ không âm thầm nói xấu sau lưng chị nữa đâu – Nhỏ ôm lấy gấu áo của chị Thanh cầu xin.
– À, thêm một tội nói xấu chị nữa, vậy là tội chồng lên tội. Mau lấy công chuộc tội đi.
– Chị tha ho em đi, bắt em làm việc khác đi chị – Diệp Hân mếu mào cầu xin.
– Cũng được, Giờ còn lại khâu cắt may trang phục diễn, em biết làm không?
Diệp Hân cúi đầu lắc lắc, trời sinh nhỏ cầm kim liền bị kim đâm vào tay ngay, lấy gì mà may đây.
– Vậy thì dựng sân khấu, đóng gỗ này nọ thì sao?
Đầu nhỏ gục xuống không có cơ mang nào ngóc đầu lên được luôn. Nếu nhỏ muốn dập nát