Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3211675

Bình chọn: 8.00/10/1167 lượt.

ưng không có phận. Em giống như bộ võ phục vậy, nhưng đáng tiếc anh mặc không vừa. Bây giờ thì đã hiểu chưa hả?

- Anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy được sao, anh xé nát trái tim em rồi đó anh không thương cảm chút nào sao? Phải rồi... ngay từ đầu anh đã xem em là một kẻ qua đường. Em thì khác, vì yêu anh mà em chấp nhận làm kẻ thứ ba. Nhưng, chính anh, anh làm em tin rằng anh cũng yêu em. Đêm hôm đó em đã cạn chén tình say với anh rồi, em đã dâng lên cho anh tất cả, anh còn chưa vừa lòng ư?

- Đó là do em tự nguyện, sao lại trách anh. Hơn nữa, đêm đó anh say quá! Chứ tỉnh táo thì anh không làm cái chuyện đó đâu. Cơ bản là em không hấp dẫn anh, anh nói rất nhiều lần rồi...

“Bốp” - Hình như Văn Phú vừa mới bị ăn tát.

- Đồ tồi! Bây giờ anh muốn phủi bỏ trách nhiệm.

- Trách nhiệm? Em hãy thôi ngu ngốc đi! Hãy nghĩ lại thử coi. Sống với một người mà không bao giờ yêu mình, em hạnh phúc lắm ư? Như thế là tự chuốc lấy đau khổ cho cả hai đấy. Thấy khổ mà còn lao đầu vào có còn tỉnh táo không hả?

- Hừ, anh nói thì hay lắm! Thế tại sao anh lại đâm đầu vào một kẻ không bao giờ yêu anh. Hả? Anh nói đi!

- Em...

- Anh không trả lời được sao? Vì cô ta đã chết hay là vì anh thấy nhột nên m...

“Bốp” – Nguy rồi, lần này hình như Văn Phú vừa tát người phụ nữ đáng thương ấy.

- A, đồ vũ phu kia, anh đánh tôi vì cô ta sao?

- Tôi sẽ giết cô, nếu cô còn dám nhắc đến Kiều Oanh trước mặt tôi. – Văn Phú rít lên.

- Hơ hơ... hơ hơ hơ... giết tôi? Vậy giết đi, tôi cũng chả muốn sống nữa. Anh là một kẻ đáng thương, anh có khác gì tôi đâu. Anh yêu một kẻ không bao giờ yêu anh, cô ta là hoa đã có chủ. Anh ta đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, và điều quan trọng là cô ta yêu anh ta chứ không có chút tình cảm nào với anh, cô ta chỉ xem anh là tên tài xế, là túi xả muộn phiền của cô ta những lúc cô ta cần thôi. Anh có biết vì sao cô ta chết không... đó là vì cô ta yêu người kia giống như anh yêu cô ta vậy, cô ta bị đá và cô ta tự sát... còn anh, anh không có cái gan đó như cô ta. Anh yêu cô ta lắm mà, thế sao anh không chết theo cô ta đi... hay là anh sợ hả? Anh chỉ có thể đánh tôi thôi sao? Một kẻ hèn hạ như anh mà có bản lĩnh đứng lớp dạy võ đấy! Hơ hơ... thật nực cười.

- Cô nói thêm một tiếng nữa xem! – Văn Phú nghiến răng. Người phụ nữ đó hình như đã biết sợ, cô ta không nói gì nữa. Văn Phú vô tình đẩy người phụ nữ đáng thương kia té xuống nền nhà, rồi bước đi vô tình, bỏ mặc người phụ nữ ngồi khóc nức nở.

(...)

- Đồ khốn! Chúng ta phải làm gì đó chứ Khôi Nguyên.

- Làm cái gì kia chứ. Lúc này, cô ấy cần yên tĩnh, chúng ta đi thôi!

Vừa bước đi tôi vừa làu bàu:

- Loại đàn ông đáng ghét. Đồ điên! Đồ vô trách nhiệm...

- Này, cô đang nói tôi đó hả?

- Còn ai ngoài thằng cha đó nữa. Cô ta cũng thật là, loại đàn ông đó có gì mà cô ta mê mẩn vậy nhỉ?

- Còn có gì nữa, quá rõ rồi. Đẹp trai, giàu có cộng thêm thói trăng hoa, vô tình, phụ bạc. Đủ bộ quá rồi còn gì.

- Hừ, tôi vẫn còn tức quá. Chỉ muốn đấm cho chả một cái.

- Với sức của cô sao?

- Sao lúc nãy anh không giúp cô ấy.

- Làm sao mà ngăn cản kịp, hơn nữa, chúng ta đang tìm cách tiếp cận anh ta để điều tra. Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa anh ta và người phụ nữ đó, đã phần nào chứng tỏ cho giả thiết của tôi về cái chết của Kiều Oanh. Bây giờ thì cô đã thấy tôi nói có lý chưa nào?

- Còn sớm để kết luận lắm!

- Người phụ nữ đó biết về người đàn ông bí ẩn đã hẹn hò với Kiều Oanh. Lát nữa, cô hãy tìm cách bắt chuyện làm quen, xin số điện thoại của cô ta nhé! Có thể thông qua cô ta mà chúng ta tìm được manh mối về người đàn ông đó đấy.

- Được rồi. Anh đi trước đi. Để việc này cho tôi.

- Cô làm được không đấy?

- Sở trường của tôi mà. Anh cứ đi trước đi.

- Vậy tôi đi trước nhé! Chúc cô thành công.

Chẳng mấy khó khăn, tôi đã làm quen và xin được số điện thoại của Lệ Quyên – người phụ nữ vừa mới bị đối xử tệ bạc. Có lẽ, phụ nữ với phụ nữ dễ đồng cảm hơn nên cô ấy rất cởi mở với tôi. Tôi đã chân thành an ủi và động viên Lệ Quyên.

---

Thay đồ xong, chúng tôi chưa về đồi trà vội. Khôi Nguyên biết tôi ưa ăn vặt nên ảnh đưa tôi đi khu phố đi bộ chơi, sau đó sẽ ghé vào một quán sữa đậu nành ở đường Tăng Bạch Hổ.

Khu phố đi bộ đông đúc người từ nhiều phương đổ về, thành phần chủ yếu là khách du lịch và dân bản xứ. Những con người mang trên mình đủ các loại trang phục khác nhau, từ những thứ tồi tàn rách rưới nhất đến những thứ xa hoa lộng lẫy nhất. Một đám người vây quanh một xe kẹo bông gòn, đám khác ngồi xít lại bên những bếp than hồng đang nước các loại bánh tránh mỡ hành với phô mai, khô bò... Những cái bánh tráng nóng giòn thơm phức quyện vào lưỡi vị mặn ngọt được đặt trên những cái đĩa nhựa, khi cái bánh tráng đang còn bốc hơi nóng hổi, người ta sẽ dùng kéo cắt rụm nó ra thành từng miếng giống như ăn pizza. Tương đen và tương đỏ xịt chung một chén rồi trộn đều với nhau. Khi ăn, người ta sẽ chấm miếng bánh tráng giòn tan vào những cái chén tương. Ở những gian hàng ăn uống, người ta sẽ liên tục ngửi được mùi bắp nướng thơm thơm, mùi bắp r


Lamborghini Huracán LP 610-4 t