
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3211412
Bình chọn: 7.00/10/1141 lượt.
Có thể, do tôi nằm ở một vị thế quá cao trong lòng họ, họ nâng tôi lên và hạ bản thân mình xuống. Đến khi, ăn không được thì chê mận còn xanh. Phụ nữ chúng tôi là vậy, chúng tôi muốn những người đàn ông phải điên đầu lên vì chúng tôi. Nếu họ muốn ăn chúng tôi, ờ, sao nhỉ? Chúng tôi cũng rất muốn họ ăn mình… nhưng làm ra vẻ có giá một chút. Người đàn ông nào biết cách thuần phục sư tử, sẽ biết cách chinh phục phụ nữ. Và Khôi Nguyên là một trong số đó, mọi thứ được anh ấy tiến hành theo từng bước, rất điệu nghệ và chuyên nghiệp.
- Chúng ta về thôi, Ngọc Diệp!
Tôi có nghe lầm không? Khôi Nguyên muốn về, tại sao lại như vậy? Chẳng phải anh ấy rất tò mò với những điều bí ẩn hay sao? Không lý nào anh ấy bỏ qua dịp này, để theo gót Hải Yến. Tôi hơi khó hiểu.
- Khó khăn lắm mới đến được đây, sao anh lại…
Khôi Nguyên đáp:
- Hôm nay, chỉ đến đây thôi. Có những việc vội quá là không được, nếu lát nữa cái gã kia lại ra cùng cô ả, và trông thấy chúng ta, thì chúng ta sẽ bị xếp vào dạng tình nghi đấy. Chúng ta đi hai người, về nhân dạng và phương tiện cũng dễ gây chú ý, rút thôi.
Tôi chỉ còn biết nghe theo sự sắp đặt của ảnh, Khôi Nguyên là một người rất thông minh. Về phương diện nào đó, tôi không đủ sức để cải lại anh ấy. Tốt nhất là làm theo ảnh, Khôi Nguyên chở đi đâu thì đi đó.
---
Chúng tôi quay trở lại chỗ Cô Bống giao trả con chiến mã. Khôi Nguyên tấm tắc khen ngợi:
- Ngựa báu đấy!
- Còn phải nói. - Cô Bống rất thích thú được đánh giá của Khôi Nguyên.
Trả lại xe, chúng tôi lại đến hiệu ảnh của ông lão. Cần phải trút bỏ lớp y phục giang hồ ra để mang lại đồ cũ. Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy thoải mái hơn trong trang phục hiền thục, diệu dàng. Có bụi bặm cũng không nên quá trớn. Tôi là vậy!
Trả xe và đồ xong, tôi và “chồng tôi”, đi ăn cơm trưa. Chúng tôi chọn một quán cơm chay để dùng bữa, vì Khôi Nguyên rất thích ăn chay.
- Ngay từ đầu tôi đã biết. - Tôi nói.
- Biết gì?
- Biết anh là tín đồ Phật giáo.
- Nói như cô, ai ăn chay cũng đạo Phật hay sao?
Tôi bắt đầu hỏi ảnh việc hồi sáng nay Khôi Nguyên dẫn tôi đi hóa trang, và lái mô tô dạo phố. Vì hình như, những việc đó chẳng dính dáng gì đến lý do “để theo dõi hoặc đánh lạc hướng mục tiêu.”
- Chúng ta hóa trang hình như không cần thiết.
- Tôi lại thấy rất cần thiết.
Tôi chau mày khó hiểu, chờ ảnh giải thích.
- Như tôi đã nói, làm thám tử không phải là nghề nhàm chán. Tôi chứng minh cho cô xem, sáng nay cô đã có một trải nghiệm rất thú vị đúng không nào?
Tôi nhớ lại những gì mới xảy ra lúc sáng, Khôi Nguyên đã chải tóc cho tôi, trang điểm cho tôi, biến tôi thành một cô gái giang hồ quyến rũ, gợi cảm. Tôi ôm anh ấy ngồi trên lưng con chiến mã, dạo quanh phố. Cũng phải nhắc đến những chiếc hôn nồng thắm anh ấy vừa trao đến tôi. Khôi Nguyên đã có lý, rất cần thiết. Cuộc sống của tôi có thêm sắc màu mới, có thêm trải nghiệm mới. Lần đầu tiên làm một cô gái giang hồ cũng thú vị thật.
- Cám ơn anh Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên không đáp lại. Ảnh đang ăn xúc cơm ăn một cách từ tốn. Khôi Nguyên là vậy, con người ảnh từ hình dáng cho đến cách ăn uống rất nho nhã. Tôi chống cằm nhìn bộ dạng ảnh lúc ăn cơm, tôi thấy trong lòng vó một niềm vui rất nhẹ nhàng, vậy là, tôi mỉm cười.
- Hôm nay, cô lạ thế?
- Tôi lạ ư?
- Ngày thường cô ham ăn lắm mà. Sao ngồi thẩn thờ ra vậy?
- Bây giờ tôi ăn đây.
Và cứ thế, tôi xúc cơm ăn vội vàng.
- Coi chừng nghẹn bây giờ, từ từ thôi…
---
Chúng tôi về lại đồi trà, nhưng trước khi lên nhà, tôi và ảnh lại rẽ sang con đường mòn đến chỗ bãi cát, nơi mà đêm hôm rồi chúng tôi đã có với nhau một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm.
Khôi Nguyên ngồi trên chiếc cào cào ngắm cảnh hồ Ma Cô, còn tôi thì đi nghịch ngợm quanh bãi cát. Trời hôm đó nắng nhẹ, nắng thủy tinh lấp lóng mặt hồ, ở xa xa là đường chân trời xanh dương, có hai quả núi đứng ghép đôi với nhau. Chiếc xuồng tối hôm kia cùng chúng tôi hẹn hò, dập dềnh ngoài xa xa. Ông đánh cá đang làm công việc thường ngày của mình. Hàng trúc vàng ươm kẻ sọc xanh lơ, rì rào mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những cánh chuồn chuồn với đủ màu, xanh, đỏ, tím, vàng đang chập chờn tắm mát. Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của Ngọc Lan Tây! Mùi nước hoa mà Khôi Nguyên thường xức trên người. Dọc theo bờ cát là những khóm hoa dại, sắc hoa vàng rộ. Tôi chạy lại chỗ có bông hoa tươi đang khoe mình trong nắng dịu, một bông hoa giống hình bà đầm ngay trước tầm với của tôi, bông hoa mà theo tôi là đẹp nhất trong những khóm hoa nơi đây, tôi định ngắt bông hoa đó, nhưng lại thôi. Khôi Nguyên quan sát thấy, bèn đi tới gần tôi, hỏi:
- Ngọc Diệp, sao không bứt nó đi?
- Tiếc lắm!
- Tiếc ư!
- Bông hoa đẹp như vậy nếu ngắt đi, nó sẽ khô héo và chết.
- Trước sau gì nó cũng chết vậy.
- Thà để cho nó chết vì tuổi già, còn hơn khiến nó bị vùi dập.
Khôi Nguyên cúi xuống bứt bông hoa đó, tôi liền cản lại:
- Đừng mà!
- Ở đây có rất nhiều bông, tôi bứt một cái chẳng chết chóc gì đâu?
Vừa dứt lời thì bông hoa đã bị ảnh bứt mất rồi.
- Trời ơi!
Tôi