Polaroid
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329621

Bình chọn: 9.5.00/10/962 lượt.

nh chóng bị phanh phui, một phần là bởi, thằng Hoài Phong đặt điều thêm mắm thêm muối. Ông Trịnh Vỹ đã rất tức giận cậu Thế Anh. Ông mắng, và cảnh cáo cậu ấy không được có những hành động tương tự như vậy xảy ra nữa.

“Cậu làm ơn để cho nó học hành.”

Ông Trịnh Vỹ hầm hầm. Ông ấy rất ít khi thiếu hiểu chuyện như vậy, thái độ của ông ấy lúc đó làm bà rất ngạc nhiên.

“Cháu xin lỗi bác!”

Cậu Thế Anh cúi đầu xấu hổ.

“Xin lỗi là xong hay sao? Lấy gì đảm bảo lần sau, cậu không có ý đồ với con gái tôi nữa hả?”

“Nhưng cháu yêu Hoàng Lan, đó là tình cảm chân thật, mong bác hiểu cho cháu.”

“Yêu cái gì mà yêu chứ hả? Tôi cấm tuyệt cậu từ nay không được gần gũi với nó, thậm chí nói chuyện cũng không được. Nếu không làm được thì tôi buộc phải để hai mẹ con cậu ra khỏi nhà này thôi.”

Ông Trịnh Vỹ nói, tay chân ông run lẩy bẩy, nét mặt của ông lúc đó trông rất đau khổ dằn vặt.

- Lại là chuyện ngăn cản của cha mẹ, người thân. Phải chăng đó đã là số phận của những cuộc tình đẹp. Sự việc đó cháu thấy có to tát gì đâu mà ông Trịnh Vỹ lại làm quá lên như vậy, còn nói nặng với Thế Anh nữa chứ. Chẳng phải ông ấy cũng rất yêu mến Thế Anh đó sao? Có một người như vậy yêu con gái mình ông phải mừng mới đúng chứ? Hay chăng Hoài Phong đã nói gì đó với ông Trịnh Vỹ ạ? - Mình hỏi lại bà Hiền.

- Không hoàn toàn là ông Trịnh Vỹ bị tác động từ thằng nhóc Hoài Phong đâu. Bà ở với ông ấy rất nhiều năm nên tính cách của ông ấy bà hiểu được ít nhiều. Rõ ràng là ông ấy không muốn chấp nhận một người như Thế Anh làm con rễ tương lai của ông. Bà đã từng mạnh dạng, nói với ông ấy:

“Tại sao anh lại ngăn cấm bọn trẻ?”

“Cô không thấy sao? Con bé đang trong thời gian ôn luyện để thi đại học. Cả thằng Thế Anh cũng vậy. Tụi nó cứ như thế thì còn học với thi cái nổi gì nữa.”

“Nhưng cấm đoán chúng nó như vậy thì có kết quả gì tốt đẹp đâu? Bọn trẻ đâm ra tương tư sầu muộn thì học cũng chẳng vô nổi. Chẳng thà cứ để hai đứa qua lại với nhau rồi dùng những lời lẽ để động viên khích lệ chúng còn tốt hơn nhiều.”

“Cô Hiền à! Đừng có mất bò mới lo làm chuồng. Tôi còn chưa tính sổ với cô việc đã giấu tôi chuyện của chúng nó để ra cơ sự ngày hôm nay đấy!

Ông Trịnh Vỹ một mực cố chấp.

“Anh không thích cậu Thế Anh sao? Tôi thấy cậu ấy cũng đâu đến nổi gì mà…”

“Thôi đủ rồi cô Hiền, nói tóm lại, nó không thể đến với con Hoàng Lan được. Tôi cấm tuyệt đối! Nếu cô có thấy tụi nói lén lút qua lại với nhau thì phải báo cho tôi biết ngay! Nếu còn tái phạm lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô như lần này đâu.”

Ông Trịnh Vỹ đe dọa bà.

- Thật khổ sở cho đôi bạn trẻ đó, nhưng cháu nghĩ không gì có thể ngăn cản được họ khi họ đã trót uống phải thang thuốc tình yêu rồi.

- Cậu Khôi Nguyên nói rất chính xác. Dù ngăn cấm cách mấy họ cũng tìm gặp nhau để thỏa nổi khát nhớ cồn cào.

Chính vì có rào cản mà tình yêu của họ ngày càng mãnh liệt, nó đã trở thành một siêu bão với sức mạnh ghê gớm.

Ông Trịnh Vỹ đã không còn tin tưởng bà nữa. Ông ấy giao lại việc giám sát theo dõi hai người kia cho thằng Hoài Phong.

Thằng Hoài Phong nhận được lệnh của ông Trịnh Vỹ thì hí hửng lắm! Nó bỏ cả việc học và ngay cả căn bệnh nghiện game để rình mò, bám đuôi cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh.

Thằng đó làm gián điệp rất tốt.

Một hôm, nó dẫn theo ông Trịnh Vỹ đến bắt quả tang hai cô cậu ấy đang hôn nhau trên con dốc đá - đoạn đường đi từ ngã năm tình yêu rẽ sang đường hoa violet.

Sau khi, cô cậu ấy và cả ông Trịnh Vỹ đã về nhà.

Ông Trịnh Vỹ giận sôi máu. Ông đã tát tai cậu Thế Anh, và quất cho cô Hoàng Lan một trận đòn roi khủng khiếp. Đó cũng là lần đầu tiên bà thấy ông Trịnh Vỹ đánh con gái cưng của mình.

Cậu Thế Anh lăn xả vào ôm lấy cô Hoàng Lan để đỡ đòn roi cho cô ấy. Cành dâu liên tục quất vào lưng cậu ấy chang chát, những vết roi bầm da thối thịt ai thấy cũng phát sởn gai óc, cả thằng Hoài Phong cũng vậy, mặt nó xám ngoét đi khi thấy cảnh tượng đó.

Thế Anh nghiến răng chịu đựng không rên rĩ, van xin một câu dù cậu ấy rất đau đớn.

Phần cô Hoàng Lan thì liên tục van xin ông Trịnh Vỹ hãy thôi đánh.

“Ba ơi, ba đừng đánh anh ấy nữa mà…con van ba, con lạy ba đó, con chừa rồi, từ này về sau con không bao giờ dám qua lại với anh ấy nữa đâu… hu hu hu…”

Van xin ba của mình xong, cô Hoàng Lan hét lên:

“Cút đi, anh hãy cút đi, từ rày về sau đừng đến làm phiền em nữa, làm ơn buông em ra… buông em ra đi!”

Cô ấy vùng vằng muốn thoát ra khỏi sự che chở của cậu Thế Anh vì thương xót cho cậu ấy bị đánh đòn đau.

Mẹ của cậu Thế Anh khi đó cũng có mặt, bà ấy chỉ khóc nhìn con mình bị đánh chứ không biết làm gì hơn.

Một hồi sau, bà Thủy Tiên không thể cứ đứng và nhìn như vậy được. Bà ấy lao vào giữ lấy tay ông Trịnh Vỹ không cho ông tiếp tục đánh con mình. Đứa con tội nghiệp bé bỏng của bà đã hứng chịu quá nhiều đòn roi từ người chồng vũ phu kia rồi. Nay, bà không muốn nó phải chịu đựng thêm sự bạo hành nữa.

Ông Trịnh Vỹ như đã nhận ra sự tàn bạo của mình. Ống ấy ngã bệt xuống, tay liên tục đấm vào tường, máu chảy ròng ròng, nhỏ giọt xuống nền gạch men. Nội tâm ông ấy rất đau khổ.