Disneyland 1972 Love the old s
Tàn Bạo

Tàn Bạo

Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329953

Bình chọn: 9.5.00/10/995 lượt.

úng vậy, rất đẹp.

Tả Đăng Phong liền phụ họa theo.

- Đồ này để Tết rồi mặc.

Tả Đăng Phong nói xong thì liền muốn cởi ra.

- Đừng cởi, mặc đi.

Vu Tâm Ngữ thấy thế thì vội đưa tay ngăn lại.

- Sẽ làm bẩn đó.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Vu Tâm Ngữ được ăn nhiều nên nàng có lại được da thịt, vẻ mặt cũng tốt, làn da từ từ trắng noãn, dung nhanh càng thêm xinh đẹp.

- Bẩn thì em giặt.

Vu Tâm Ngữ ôn nhu mở miệng.

Tả Đăng Phong thấy nàng kiên trì, sẽ không nói cái gì nữa, sau đó hắn mang súng ra ngoài săn thú, còn Vu Tâm Ngữ ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai cùng Tả Đăng Phong rời núi.

Đến chạng vạng tối Tả Đăng Phong mới trở về, thịt thỏ thì Tả Đăng Phong để lại cho mẹ mình, còn cá thì vẫn đưa cho 13.

Càng ngày 13 càng ăn nhiều, một con thỏ và vài con cá cũng không đủ làm nó no bụng, sau khi ăn xong nó ngẩng đầu lên nhìn vào con thỏ đang được nấu trong nồi.

- Nhìn cái gì, muốn ăn thì tự bắt lấy.

Tả Đăng Phong nói, trong khoảng thời gian này thân thể 13 không còn gầy yếu nữa, nhưng mà trừ việc đi ị, tè ra thì rất ít khi nó rời khỏi phòng.

13 nghe vậy thì thu lại ánh mắt, không kêu một tiếng nào rồi đi ra ngoài cửa. 13 có một đặc điểm là cho nó bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu, ăn không no cũng không mở miệng kêu, xin người ta.

Tả Đăng Phong thấy thế thì nghĩ nỏ muốn đi tè, cũng không chú ý, ai ngờ qua một lát lâu mà nó vẫn chưa trở vền, lúc này hắn mới sốt ruột, vội vàng cùng Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài tìm. Đi ra ngoài đạo quán, thấy được trong tuyết có dấu chân mèo thì Tả Đăng Phong liền chạy theo, rất nhanh hắn thấy được 13 đang khó khăn đi về phía trước. Tuyết dày nên từng bước đi, tuyết đều đọng đến bụng của nó.

- Nói mày 2 câu thì mà liền chạy ra ngoài sao?

Tả Đăng Phong thấy thế thì chạy tới ôm nó lên.

- Đừng nói nữa.

Vu Tâm Ngữ ở phía sau rồi đưa tay ôm lấy 13.

- Ừh.

Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người trở về. Thân thể 13 quá lớn, qua thêm một thời gian nữa thì rõ ràng là không thích hợp nuôi ở trong nhà.

Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong chặt đầu một con thỏ rồi đưa cho 13, 13 nhìn Tả Đăng Phong rồi xoay người trở vào ổ, cũng không có ăn đầu thỏ kia.

-----------

Đối với người phương Đông thì 13 là một con số không được may mắn, mà con mèo Tả Đăng Phong nhặt được lại có tên là 13, liệu nó sẽ đem lại may mắn hay là những bất hạnh cho Tả Đăng Phong và Vũ Tâm Ngữ. Mời các đồng chí đón xem vào những chương sau Buổi tối lộng gió, sáng sớm lặng gió, nhưng lại có tuyết rơi.

Tuyết rơi khiến cho dự định về nhà của Tả Đăng Phong biến mất, tâm tình củaTả Đăng Phong lúc này không tốt, không muốn rời giường, Vu Tâm Ngữ thìđã mặc quần áo chỉnh tề đi đốt lò sưởi.

- Anh muốn ăn gì để em làm.

Đốt lò sưởi lên, Vu Tâm Ngữ bước đến.

- Em làm à?

Tả Đăng Phong vẫn chưa ngồi dậy.

- Em có thể học mà.

Vu Tâm Ngữ biết tâm trạng của Tả Đăng Phong không tốt cho lắm, nên giọng của nàng mềm mỏng đi.

- Thôi đi, đợi lát nữa anh làm cho, mà sao con thỏ kia lại còn ở đây?

Tả Đăng Phong tức giận hỏi. Tuy rằng tuyết rơi không phải là do nguyênnhân của ai đó, nhưng hắn vẫn buồn bực, mặc dù là không biết giận aiđây.

- 13 muốn ăn

Vu Tâm Ngữ khẽ giọng nói

- Ừ đem con thỏ đó băm nhỏ ra cho nó đi.

Tả Đăng Phong xoay người qua, thấy Thập Tam đã nhai đầu con thỏ, trông cóvẻ rất đói bụng, nếu mà 13 lấy tính khí đùa giỡn của nó để đùa thì hắnkhông chừng sẽ nhảy xuống chụp cổ nó để ném ra ngoài đường, Kế hoạch tốt thế cuối cùng lại bị tan tành, nên bây giờ hắn nhìn cái gì cũng khôngvừa mắt.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy, vội xoay người đi vào phòng chính, sau đó có tiếng dao bếp vang lại.

- Đã cho nó rồi, nước nóng mới nấu, dậy rửa mặt đi.

Vu Tâm Ngữ lại mở cửa đi đến.

- Để anh nằm thêm tí nữa.

Tả Đăng Phong thở dài.

Vu Tâm Ngữ thấy thế thì ngồi ở bên mép giường chả nói gì.

- Anh nghĩ gì thế?

Rất lâu sau, Vu Tâm Ngữ khẽ nói.

- Tuyến rơi liên tục, không biết mẹ của anh ở nhà thế nào?

Tả Đang Phong thở dài.

- 2 chị không phải đều ở cùng thôn sao, các chị ấy sẽ chiếu cố cho mẹ.

Vu Tâm Ngữ an ủi.

Tả Đăng Phong nghe vậy không nói gì, thở gấp một lần nữa rồi trở mình.

Vu Tâm Ngữ thấy hắn không nói gì, cũng không biết an ủi gì, chỉ có thểngồi bên hắn.Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài bỏ thêm vài thanh củi, rồi trở vào..

- Là em sai, anh mau ngồi dậy đi.

Hơn 1 tiếng trầm mặc, Vu Tâm Ngữ mở miệng.

- Để anh nằm thêm đi, em đói bụng thì hâm cơm tối qua mà ăn.

Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, người gặp chuyện tốt tinh thần tốt, còn buồn thỉ muốn ngủ nhiều, Tả Đăng Phong ở trường hợp thứ hai.

Sau khi Tả Đăng Phong nói xong, Vu Tâm Ngữ cũng không có trả lời, chốc lát sau Tả Đăng Phong lại nghe tiếng đóng cửa.

- Là em sai, anh đừng giận nữa, dậy đi.

Vu Tâm Ngữ thở gấp.

- Em không sai, không liên quan gì tới em đâu?

Tả Đăng Phong nói xong rồi chùm trăn xoay mình. Khi xoay người trở lại, phát hiện Vu Tâm Ngữ đã cởi dây lưng ra.

- Em làm gì thế?

Tả Đăng Phong kinh ngạc ngồi dậy.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời, mà đem cái quần bông cởi xuống tới gối, rồi đem cái quần lót của mình cởi cả, khô