
Đạo Mộ Bút Ký
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329974
Bình chọn: 8.00/10/997 lượt.
oàn thân, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Nếu vẫn yên tĩnh như vậy tôi còn có thể dần dần tỉnh táo lại, nhưng không may lúc này tôi lại đột nhiên nghe thấy tiếng nắp quan tài mở đánh cạch một tiếng, không biết vọng lại từ cái nào trong bảy cỗ này. Tôi đột nhiên cảm thấy hoa mắt, tim đập như muốn nhảy lên cổ họng. Tôi lùi vào bờ tường bên cạnh, đột nhiên, lại có vật gì lóe lên, quay đầu nhìn lại thì ra là ngọn nến trong phòng con sát vách phụt tắt.
Tôi thở dài một tiếng, lầm bầm chửi ta cũng chưa thó thứ gì của mày nha, sao tự dưng lại thổi tắt nến giùm chứ. Lại quay đầu nhìn mấy quan tài đá kia. Xác ướp cổ nằm trong cỗ quan tài bị cạy nắp kia không biết đã ngồi dậy từ bao giờ. Thi thể tên ngoại quốc kia cũng bị nó dựng lên, cứ như thể hai thi thể đó cùng ngồi dậy, may mà không phải quay qua nhìn tôi.
Tôi không dám nhìn nữa, nhắm hai mắt lại run run đưa chân, cẩn thận đi sát mép tường, sau đó lùi về căn phòng con kia.
Ông nội tôi có viết một câu tâm quyết ông từng dùng để luyện can đảm: không thấy coi như chưa từng xảy ra. Tôi nghĩ mãi cũng thấy phải, nếu cứ nhìn xác ướp cổ nghìn năm ngồi dựng lên kia, ngay cả biện pháp suy nghĩ tôi cũng chẳng có. Tôi đặt đèn mỏ vào góc phòng, cố gắng không để ánh sáng chiếu ra ngoài, sau đó ra sức lục lọi cái balô tên mập kia để lại xem bên trong còn có cái gì không. Mò mẫm mồi hồi mới lấy ra vài cái bánh quy bị nát, còn có một ít giấy tờ viết rất nhiều thứ và tranh. Xem ra mấy thứ quan trọng gã đều mang theo bên người. Vì bên ngoài kia giờ tối đen không một tia sáng nên tôi cũng không biết cái thi thể đó đang làm gì. Nếu nó chỉ ngồi lên nằm xuống rèn cơ bụng, tôi cũng chẳng việc gì phải sợ. Chỉ sợ nó bất tri bất giác tiến vào đây mà thôi.
Đúng lúc đó, bỗng có một trận gió thổi vào qua đạo động. Tôi đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, cái động này nhất định có thông ra ngoài, không thì cũng thông đến nơi khác. Mặc kệ là đâu cũng tốt hơn ở đây. Tôi khắc lại một kí hiệu bên cạnh động để nếu chú Ba quay lại thấy có thể biết là tôi đã vào đó rồi, sau đó liền cầm thấy đèn mỏ, loay hoay đeo cái túi của tên mập kia lên người rồi chui vào.
Tôi vừa bò đi, vừa nhớ lại mấy tri thức phổ thông ông nói hồi còn bé. Cái gì mà cổ viên cận phương, Tần lĩnh Hán pha, cửu thiển nhất thâm(*), a, nhầm rồi, con mẹ nó. Tôi lắc đầu, phát hiện ra những thứ liên quan đến chuyện này trong đầu mình thực sự quá ít. Tôi lại nhìn đạo động một chút, nói tròn không phải, mà vuông cũng không đúng, không biết được đào từ bao giờ. Lại nghĩ nếu thằng cha đội cái chum trên đầu kia tự mình đào cái động này mà vào, như vậy lúc gã đào tới gạch xây mộ sẽ làm khởi động cơ quan, dù cao tay hơn một chút nữa thì ít nhất cũng phải phát ra vài tiếng động, nhưng lúc gã tiến vào chúng tôi hoàn toàn không nhận ra, vậy cái động này nhất định đã có từ trước rồi. Suy ra động này chắc chắn là do một nhóm khác đào, hoặc là do gã đào sẵn từ đầu. Tôi kết luận, có lẽ thằng cha này xuống từ đạo động của người khác, nếu không thì đạo động gã đào đụng phải cái động này ở đâu đó.
Bò một hồi, quả nhiên xuất hiện một nhánh mở rộng ra. Thủ pháp của hai động khác hẳn nhau, nhất định là do hai nhóm đào. Mà cái động nào cũng thông ra ngoài, cứ chọn bừa một đường là được. Để chú Ba dễ tìm được, tôi lại vẽ một kí hiệu trên cái động mình chọn, sau đó bò vào.
Lúc này tôi đã mơ đến một luồng không khí tươi mát, vầng trăng khuyết sáng rực, tốt nhất là khi tôi bò ra khỏi động có thể thấy một đống lửa đang bốc cháy, đội chi viện ở trên thấy tôi liền kéo tôi lên, đưa tôi vào lều, sau đó ăn một ít lương khô, ngủ một giấc ngon lành. Rồi bọn chú Ba tìm được tôi, cùng nhau về nhà. Đổ đấu cái con khỉ, tôi chịu hết nổi rồi. Người ta đổ đấu cả đời chỉ gặp có vài tên tép riu linh tinh, tôi đổ đấu lần đầu tiên, đi tới đâu gặp bánh tông tới đó. Thở một cái cũng không cho thở, chịu sao nổi. Mà nói lại, tốt nhất đội cứu viện ở trên đó là con gái đi, may ra còn có thể xoa bóp vai vân vân cho tôi.
Càng nghĩ càng hăng, động tác cũng nhanh hơn, không lâu sau đã thấy ánh lửa ở phía trước. Tôi mừng như điên, đây đúng là ánh sáng lóe lên sau bóng tối, liền dùng cả tứ chi ra sức bò về phía đó. Tôi thở hắt ra, thật muốn hít đầy một hơi khí trời, nhưng vừa nhìn một cái đã ngây người!
Đúng là hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trước lại xuất hiện một mộ đạo, rất giống mộ đạo mà tôi đi vào lúc trước. Xem ra ngôi mộ này cực kỳ phức tạp đây!
Tôi không khỏi buột miệng mắng một tiếng, rồi dùng đèn mỏ chiếu khắp bốn phương, vừa nhìn kĩ đã choáng váng. Đây không phải là mộ đạo tôi từng qua lúc vào sao? Tại sao… Thì ra đạo động này thông với bên kia, lúc đó tôi còn tưởng có người đào động này muốn chạy chứ.
Tôi thực sự không hiểu, cũng không nghĩ ra, người đào cái động này rốt cuộc có mục đích gì.
Tôi chợt nhớ ra trong cái túi của thằng cha hù ma chúng tôi khi nãy có một ít bản đồ đơn giản, có lẽ trong đó sẽ có manh mối. Giờ phút tuyệt vọng kiểu này cái gì cũng phải thử, đi tiếp thì có Thất tinh nghi quan, đằng sau lại là một con quái vật ngay cả Muộn Du Bình cũng phải dập đầu.