
ư sự trói buộc đã được cởi bỏ.Một tấm màn đang hiện ra quanh ta càng lúc càng dày và chemờ ánh sáng, che khuất thế giới. Đột nhiên, thời gian tăng nhanh, và ta lao vào một vực thẳm tối tăm hơn bất kỳ nơi nào ta từng hình dung.Ở đây trong khoang trống rỗng trơ trọi, ta nghe thấy tiếng thì thào…Ta cảm thấy có một thế lực đang tụ lại. Nó bành trướng, tăng trưởng với một tốc độ kinh ngạc, bao vây lấy ta. Hăm doạ và hùng mạnh. Tối tăm và oai vọng.Ở đây, ta không chỉ có một mình.Đây là thắng lợi của ta, sự tiếp nhận vĩ đại dành cho ta. Nhưng chẳng hiểu sao, ta không mảy may vui sướng, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô bờ.Mọi sự khác hẳn điều ta kỳ vọng.Thế lực kìa cứ trào lên xoáy tròn quanh ta với sức mạnh kinh người, đe doạ xé tan ta, đột nhiên, không hề báo trước, bóng tối tụ lại như một con thú tiền sử khủng khiếp và xông thẳng vào ta.Ta đang đối mặt với những linh hồn tăm tối đã ra đi trước.Ta kêu thét trong nỗi hãi hùng tột độ… khi bị bóng tối nuốt chửng lấy mình.Chương 123Tại Đại Giáo vương Quốc gia, Đức cha Galloway bỗng nhận thấy một sự thay đổi lạ lùng trong không khí. Ông không biết chắc tại sao, chỉ có cảm giác một bóng ma vừa tan biến… như thể một sức nặng vừa được nâng lên… xa dần nhưng vẫn ở ngay đây. Ngồi một mình bên bàn. Ông chìm vào suy ngẫm. Chẳng biết bao nhiêu phút trôi qua, rồi điện thoại reo vang. Người gọi là Warren Bellamy.- Peter còn sống, - vị huynh đệ Tam điểm của ông thông báo - Tôi vừa nghe tin. Tôi biết cha muốn hay tin ngay lập tức. Anh ấy sẽ ổn thôi.- Ơn Chúa - Galloway thở phào - Anh ấy ở đâu rồi?Galloway nghe Bellamy tường thuật lại câu chuyện dị thường diễn ra sau khi họ rời khỏi Chủng viện Nhà thờ lớn.- Nhưng tất cả các anh đều ổn cả chứ, Đang phục hồi đây - Bellamy nói - Mặc dù, có một chuyện - ông ngừng lại.- Sao nào?- Kim tự tháp Tam điểm… tôi nghĩ có thể Langdon đã giải mã nó rồi.Galloway mỉm cười. Dù sao ông cũng không hề thấy ngạc nhiên.- Cho tôi biết, Langdon đã phát hiện ra kim tự tháp giữ đúng lời hứa hay chưa? Nó có tiết lộ những điều mà truyền thuyết luôn nói rằng nó sẽ tiết lộ không?- Tôi vẫn chưa biết.Nó sẽ tiết lộ. Galloway nghĩ.- Anh cần nghỉ ngơi đi.- Cha cũng thế.Không, tôi cần cầu nguyện.
Chương 124
Cửa thang máy mở, ánh sáng trong Phòng Thánh lễ hắt ra chói loà. Katherine Solomon hấp tấp lao vào tìm anh trai, chân vẫn tê cứng. Không khí trong gian phòng mênh mông này lạnh lẽo và sặc mùi hương. Đón Katherine là một cảnh tượng khiến cô chững lại. Chính giữa phòng, trên chiếc bàn thờ thấp bằng đá là một cái xác xăm trổ đẫm máu, bị vô vàn mảnh kính vỡ đâm nát. Cao trên trần nhà là một lỗ hổng mở thẳng lên trời. Lạy Chúa tôi. Katherine lập tức ngoảnh đi, đưa mắt tìm Peter. Anh trai cô đang ngồi ở mé kia căn phòng, trò chuyện với Langdon và Giám đốc Sato trong khi một nhân viên y tế chăm sóc cho ông.- Peter - Katherine gọi và chạy ngay sang - Anh Peter! Anh trai cô nhìn lên, nét mặt nhẹ nhõm hẳn đi. Ông đứng ngay dậy, tiến về phía cô, mình bận áo sơ mi trắng giản dị và chiếc quần sẫm màu, có lẽ do ai đó xuống văn phòng dưới nhà mang lên cho ông. Cánh tay phải của Peter đặt trên băng đeo, làm hai anh em ôm nhau có phần vướng víu, nhưng Katherine không chú tâm lắm. Cảm giác an ủi thân thuộc vây kín cô tựa cái kén, luôn luôn như vậy kể từ thời thơ ấu, mỗi lần người anh trai quen bảo bọc ôm lấy cô.Họ yên lặng trong vòng tay nhau.Cuối cùng, Katherine thì thầm lên tiếng:- Anh không sao chứ? Ý em là… thật sự ấy? - Cô buông Peter ra, nhìn xuống băng đeo và chỗ băng bó vốn là bàn tay phải của ông trước kia. Nước mắt cô lại trào lên - Em rất… rất xin lỗi.Peter nhún vai như thể chẳng có gì đáng kể.- Da thịt ấy mà. Cơ thể có tồn tại mãi đâu. Điều quan trọng là em vẫn bình an. Phản ứng vô tư của Peter càng khiến cảm xúc trong lòng Katherine trào dâng, khơi gợi đủ mọi lý do khiến cô yêu thương anh trai mình. Cô vuốt ve đầu ông, cảm nhận sợi dây gia đình bền chặt thông qua dòng máu chung chảy trong huyết mạch họ. Thật buồn, Katherine biết rằng tối nay còn một thành viên Solomon nữa ở căn phòng này. Cái xác trên bàn thờ lại hút lấy ánh mắt cô, Katherine rùng mình, cố gắng xua đuổi những bức ảnh đã xem. Cô ngoảnh đi, đưa mắt tìm Robert Langdon. Anh đáp lại với sự trìu mến, sâu thẳm và nhạy cảm, như thể đọc được suy nghĩ của cô. Peter đã biết. Khuây khoả, cảm thông, thất vọng… những tình cảm nguyên sơ ấy xâm chiếm cõi lòng Katherine, và rồi, lần đầu tiên trong đời, cô thấy cơ thể Peter bắt đầu rung lên như một đứa trẻ.- Hãy để mọi việc trôi qua - cô thì thầm - ôn rồi anh ạ. Hãy để nó qua đi.Người Peter càng rung bần bật.Katherine lại ôm lấy anh trai, vuốt ve sau gáy ông.- Anh Peter, anh luôn là người mạnh mẽ… anh luôn có mặt khi em cần. Nhưng lúc này em ở đây là vì anh. Ổn rồi. Em ở đây mà.Katherine nhẹ nhàng ép đầu anh trai lên vai cô… và Peter Solomon vĩ đại sụp xuống nức nở trong vòng tay em gái. *** Giám đốc Sato bước ra xa để nghe điện thoại. Nola Kaye gọi đến. Tin tức của cô khá tốt lành.- Vẫn không có dấu hiệu phát tán, thưa sếp - Cô thông báo đầy hy vọng - Tôi tin rằng chúng