Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327281

Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.


Lâm cúi xuống đặt lên môi Duy một nụ hôn nhẹ nhàng và lãng mạn, anh chàng mở mắt ra và mỉm cười hôn lên má cô người yêu :

- Em hôn rất tuyệt !

- Thôi được rồi ! 10 phút nữa em muốn thấy anh dưới nhà.

- OK !

Duy đánh răng và cạo râu, anh vi vu huýt sáo và không may một vết xước nhỏ bị dao cạo râu gây ra. Anh chàng xuýt xoa tự đi tìm băng cá nhân dán vào. Duy soi gương và chải chuốt lại mái tóc rồi nói vu vơ :

- Khi không sáng lại bị trầy xước, điềm báo gì đây nhỉ?

- Anh Duy ơi …

Tiếng gọi của cô bạn gái vọng lên, Duy mặc nhanh chiếc áo pull cộc tay khỏe khoắn chạy nhanh xuống nhà. Bà Quế nói :

- Con đánh trứng và nhồi bột và tất cả những thứ này vào thành hỗn hộp đi.

- Chứ không phải thức dậy là ăn rồi sao?

- Không.

- Thế còn mẹ?

- Mẹ ngồi coi TV.

- Thôi đi mẹ. Đừng có đùa.

Bà Quế ra khỏi nhà bếp. Duy quay sang nhìn Lâm đang tự trộn đều các thứ lại với nhau, anh mỉm cười kéo tay cô ra khỏi máy đánh trứng và tự tay làm một cách điêu luyện. Lâm tròn mắt ngạc nhiên :

- Anh biết làm bánh sao?

- Anh chưa nói với em, ước mơ lúc nhỏ của anh là ông chủ một cửa hàng bánh mì à?

- Em chưa từng nghe.

- Dù lúc trước ở Đức anh có một văn phòng bán linh kiện điện tử, nhưng đó chỉ là hợp tác với bạn thôi. Anh định có đủ vốn sẽ thực hiện ước mơ của anh.

- Anh có ước mơ cũng thú vị nhỉ?

- Cho nên, tài đánh bột của em vẫn còn nghiệp dư quá, làm sao Donut chinh phục mẹ anh cái gì cũng đòi hỏi thập toàn thập mĩ được.

- Vậy anh có biết làm Donut không?

- Có biết thì hôm nay cũng không phải là ngày anh trổ tài. Trả lại cho em, xong rồi đấy !

Bột trở nên rất mịn chứng tỏ tay đánh bột này rất lành nghề. Lâm nhồi nhồi nặn nặn một hồi cũng được vài cái bánh vòng tròn ra hồn. Duy ngồi đó gõ lộp cộp trên bàn nhìn từng công đoạn của người yêu thỉnh thoảng mỉm cười. Lâm đang say sưa làm bất cẩn một giọt dầu văng trúng tay cô :

- Ui da…

- Cái gì vậy?



- Dầu văng trúng em rồi.

- Để xem … Ôi trời ơi ! Đỏ ửng lên cả rồi.

- God, bánh khét kia kìa !

Lâm chạy xấp chạy ngửa lại và hứng thêm vài giọt dầu văng nữa, cô nàng ấm ức khóc. Duy tắt lửa và quay lại nhìn Tuệ Lâm, anh lấy kem thoa lên mấy vết bỏng và nói :

- Đừng khóc nữa. Có anh ở đây mà !

Quả thực Duy đã trổ tài năng làm bánh của anh, chỉ phút chốc, mấy cái bánh hơi khét kia đã được áo lên 1 lớp chocolate tuyệt diệu và có cả kẹo màu trông hấp dẫn vô cùng. Duy đưa đĩa bánh Donut đủ màu nhìn Tuệ Lâm :

- Sao hả? Có vừa ý không?

- Đâu phải của em làm …

- Thôi mà. Em vẫn phân biệt anh với em sao? Thôi, tới giờ ăn trưa rồi. Lên bàn ăn, em không nói anh không nói, sao mẹ biết có anh giúp em.

Đĩa bánh Donut đặt chính giữa nổi bật xung quanh hàng loạt món sơn hào hải vị. Bà Quế trông thấy mấy vết bỏng cũng lo lắng không kém gì Đoàn Duy…

- Sao lại bất cẩn thế hả con?

- Không sao đâu cô. Anh Duy đã thoa thuốc cho con rồi !

- Thôi mẹ đừng lo, ăn cơm đi !

- Lâm, ăn đi con!

- Cậu chủ, món cậu gọi đây !

Duy hí hửng với đĩa hạt dẻ nóng bừng. Anh chàng đưa một nắm cho bà Quế :

- Mẹ, lúc ở Đức đây là món khoái khẩu của con.

- Con quên là mẹ cực dị ứng với hạt dẻ và lạc à ?

Duy bật cười quay sang Tuệ Lâm, cô nàng cũng che miệng lại :

- Em mà ăn thứ này thì bị tiêu chảy đấy. Em kỵ nó từ lúc dậy thì tới giờ !

- Hai người lạ đó nha. Sao lại cùng kỵ món anh khoái khẩu vậy?

- Em có biết đâu.

- Cô còn kinh hơn cả con. Thứ này hủy diệt hết những vitamin trong mấy lọ kem dưỡng da đắt tiền bạn cô tặng. Cô không dám đụng tới dù chỉ một hạt.

- Con và cô hợp nhau quá.

Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ và tiếng cười. Đến chiều thì Tuệ Lâm được Đoàn Duy đưa về nhà. Anh chàng cười hí hửng :

- Thế mai mốt anh phải mời em ăn hạt dẻ nhiều vào mới được.

- Thôi đi nha. Chọc em hoài.

- Vào nhà nhanh đi ! Tối rồi !

- Cũng được.

- Chào em yêu !

- Chào anh yêu !

Làm sao có thể thiếu một nụ hôn nồng cháy tạm biệt nhau. Duy về tới nhà thì trời cũng đã tối muộn, bà Quế chuẩn bị đi ra ngoài như thường lệ vào tối cuối tuần. Bà hỏi:

- Đưa con bé về nhà rồi hả?

- Mẹ đi chơi sao?

- Ừ. Còn con?

- Con nghỉ sớm. Mai lại đi làm !

- Vậy ở nhà nhé !

- Chúc mẹ đi vui vẻ.

Duy vừa thay quần áo ra thì anh lại thấy chột dạ, vào toilet được một hồi. Duy chọn đại một tờ báo, đập vào mắt anh là dòng chữ, bệnh dị ứng có thể do di truyền. Duy chỉ đọc qua loa vì anh không có thói quen ngồi lâu trong toilet. Ngồi làm việc tới tận khuya, vươn vai đứng dậy chuẩn bị lên giường ngủ. Như nhớ ra chuyện gì, chợt Duy chạy thật nhan


Polaroid