Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326851

Bình chọn: 8.00/10/685 lượt.

đi thử đồ cưới nhé !

- Gấp quá vậy.

- Anh nôn nóng ngày em trở thành bà Phạm lắm rồi. Đừng bắt anh phải đợi thêm nữa.

Đưa Tuệ Lâm về nhà, Duy nói :

- Tuần sau, anh dành cho em kỳ nghỉ ngắn ở Đà Lạt nhé.

- Đà Lạt? Chuyện gì vậy anh?

- Thật tình thì, không hoàn toàn là kỳ nghỉ. Nhưng anh và em vẫn chưa có chuyến đi chơi xa nào. Nên anh muốn vậy thôi mà…

- Vậy thì trong tuần này ít nhất anh phải dành cho em 2 ngày để đi mua sắm. Dạo này các shop có loại áo đôi rất đẹp đấy.

- Áo đôi hả?

- Anh chưa từng mặc sao?

- Trong tủ quần áo của anh đếm chưa được chục cái áo pull màu sắc. Anh chỉ chuộng 3 màu trắng, xám và đen thôi.

- Thảo nào ấn tượng đầu tiên em dành cho anh, anh cứ như là ác ma ấy.

- Bây giờ còn không nhỉ?

- Bây giờ anh đã hóa thành hoàng tử rồi.

- Anh không muốn làm hoàng tử đâu. Hoàng tử vẫn còn rất trẻ con. Anh muốn làm vua cơ.

- Tham lam quá đi !

Duy và Lâm ấm áp trong vòng tay nhau một chút trước khi về nhà. Hôm nay, bà Quế đã khỏe hơn nhưng chân vẫn còn đau nên chưa thể đi được. Tuệ Lâm đến thăm bà một mình mà không báo cho Duy biết trước. Thấy cô nàng tỉ mỉ, bà Quế còn thương cô hơn cả một đứa bạn gái của cậu con trai. Bà Quế hỏi :

- Con được bao nhiêu tuổi rồi ?

- Dạ, 25 ạ !



- Con sinh ra ở Mỹ sao nói tiếng Việt sỏi thế?

- Cô không phải là người đầu tiên hỏi con như thế. Nhưng con có đi học tiếng Việt, 1 phần con cũng nói tiếng Việt.

- Con có quan hệ thế nào với anh Kiên?

- Bác Kiên là em trai của mẹ con. Con không quen xưng hô là cậu.

- Con rất dễ thương. Cô cũng từng ước có 1 đứa con gái như con vậy. Da trắng, mắt hai mí tròn xoe và có mái tóc nâu. Con có mái tóc nâu giống cô lắm đấy.

- Con cũng trông thấy như thế. Nhưng lúc đầu con cứ nghĩ là cô nhuộm chứ.

- Này Lâm, giày của con bị tuột dây kìa.

Lúc Tuệ Lâm cúi xuống cột giày, bà Quế đã nhanh chóng bứt 1 sợi tóc của cô. Lâm không để ý và đáp lại nụ cười của bà Quế khi ngước đầu lên. Bà Quế giấu cọng tóc đó. Đúng là bà rất muốn biết thực sự Trần Kiên đã giấu đứa con bé bỏng ngày xưa đi đâu. Giờ lại tự tìm đến. Cùng nhau đi lên Đà Lạt mộng mơ, Duy và Lâm đi rất nhiều nơi và chụp rất nhiều hình ảnh…

- Đà Lạt lãng mạn lắm phải không anh?

- Em có muốn chúng ta đám cưới ở đây không?

- Em chưa nghĩ tới. Chúng ta chỉ mới quen nhau 85 ngày thôi.

- Trải qua Lễ tình nhân không có gì nổi bật cho em, em không giận anh chứ?

- Hôm đó anh bận mà. Bù lại anh chưa bao giờ làm em buồn. Em chỉ cần bao nhiêu đó là đủ rồi.

- Anh có một đề nghị này cho em.

- Anh cứ nói.

Tuệ Lâm nhìn Đoàn Duy, anh nói :

- Em hãy tham gia một khóa học quản trị kinh doanh ngắn hạn ở đại học RMIT. Sau đó vào Lý Đoàn làm việc cùng với anh.

- Em vẫn đang khác quốc tịch với anh đấy. Lúc khăn gói sang chỗ này em đâu có nghĩ sẽ ở lại đây !

- Chuyện đó không ảnh hưởng gì. Chỉ là anh muốn gặp em mỗi ngày thôi.

- Em sẽ nghĩ lại sau chuyến đi này.

- Ok !

Sáng hôm sau, Tuệ Lâm thức dậy thì giường bên cạnh đã trống trơn, Duy để lại một mảnh giấy nhỏ :

- Xin lỗi em, không thể ăn sáng cùng em. Anh có việc. Và anh không muốn phá vỡ giấc mơ của một thiên thần. Anh sẽ về sớm.

Tuệ Lâm tủm tỉm cười trước những lời nói ngọt ngào đó. Cô choàng một chiếc khăn lụa rồi ung dung đi dạo phố buổi sáng. Trời hôm nay không đẹp nhưng lại rất mát mẻ, Tuệ Lâm đi mua dạo quanh Vườn hoa thành phố, đi dạo một mình và chụp ảnh mãi cũng chán. Cô gọi điện thoại cho Bảo Yến :

- Chào cậu !

- Ủa? Đi chơi với người yêu mà còn nhớ tớ sao?

- Đừng mỉa mai như thế chứ.

- Có chuyện gì thế?

- Cậu đang làm gì vậy?

- Ở nhà. Suy nghĩ.

- Có gì thì cũng chờ tớ về mới giải quyết nhé.

- Tớ biết mà. Thôi đi chơi tiếp đi !

- Tớ sẽ mua quà cho cậu.



Tuệ Lâm đi tung tăng rồi trông thấy một ông già ăn xin ngồi ở một góc phía đối diện vườn hoa thành phố. Trông ông có vẻ là một lão ăn xin nhưng hơi khác lạ và có ánh mắt rất kì bí nhìn cô. Lâm cũng hơi hiếu kỳ, bước lại gần và đặt một tờ polime còn mới vào cái hộp phía trước mặt ông. Ông nhìn Lâm bằng đôi mắt đã đỡ sát lạnh hơn lúc nãy nhưng vẫn còn rất … ớn. Lâm hỏi :

- Sao ông lại nhìn con như vậy?

- Cô có muốn xem tướng không?

- Ông muốn xem cho con hả?

- Cô là người duy nhất nghĩ tôi là ăn xin.

- Ơ… cho con xin lỗi. Con thấy ông giống… con vô ý quá.

- Nhưng không sao. Vì cô là người đặc biệt nhất trong sáng ngày hôm nay, lúc nãy sở dĩ tôi nhìn cô như thế là tôi đang nhìn tướng của cô đấy.

Tuệ Lâm nghiêng đầu nghe ông già nói. Ông chậm rãi :

- Cô đang có một tình yêu rất hạnh phúc, nhưng đến


Ring ring