
h? Lăm le chiếc ghế chủ tịch mà vẫn có thể tận tình đi cùng gia đình một cách như thế thì quá giả tạo. Duy mơ hồ nghĩ đến cái chết của ba mình có liên quan gì đến mật độ xuất hiện khác thường của Trần Kiên và những hành động kỳ lạ của mẹ anh từ lúc anh từ Đức trở về.
- Ba à, nếu ba có nghe lời con nói. Ba linh thiêng hãy làm một điều gì đó để con có thể giải đáp thắc mắc của con. Tại sao con cứ thắc mắc những điều mơ hồ như vậy? Ba ơi, nói cho con biết đi.
Duy đứng lặng bên bàn thờ của ông Đoàn và nói một mình. Anh không hề hay biết bên ngoài cửa, một cú điện thoại bí mật đã được thực hiện :
- Thằng bé đã bắt đầu nghi ngờ, cẩn thận !...
Chap 3
Sáng…
Chạy bộ. Mồ hôi nhễ nhại, hôm nay mặt trời có vẻ ló dạng hơi sớm. Duy đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán rồi có hít thở không khí trong lành. Hôm nay anh phải đến ra mắt Hội đồng quản trị. Sau khi hứng làn nước lạnh mát rười rượi, Duy chọn chiếc áo sơ mi đen, quần đen và thắt cravat màu xám. Xịt nước hoa Hugo Boss, vuốt gel dựng đứng. Duy tự thưởng cho mình nụ cười nhếch mép hài lòng với vẻ quyến rũ khi soi bản thân anh qua gương. Đi ngang phòng của ba mẹ, Duy thấy cửa phòng hé mở, và bà Quế đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với ai đó. Duy hơi tò mò, anh nhíu mày bước vào :
- Mẹ ơi …
Vẫn không có tiếng trả lời, Duy lại gọi :
- Mẹ ơi !
- Duy đấy hả con ?
Mặt bà Quế chuyển sắc lạ lùng, bà bối rối khi thấy cậu con trai lù lù xuất hiện trước mặt. Duy hỏi :
- Sáng, mẹ nói chuyện với ai sớm vậy ạ ?
- Ừ. Là bạn của mẹ. Gọi từ bên Mỹ về.
- Con vào chào mẹ, hôm nay con đi làm.
- Ừ…
Giọng bà Quế dịu xuống, bà sửa lại cravat cho chỉnh tề rồi vuốt mái tóc của Duy nằm xốp xuống và nói :
- Lớn rồi, đứng đắn tí đi con. Bây giờ con là ông chủ, không còn là một tiểu thiếu gia sau lưng ba mẹ tại các buổi dạ tiệc nữa.
- Con nhớ rồi ạ.
- Hình ảnh này làm mẹ nhớ lại ... Mẹ vẫn hay làm như thế cho ba con mỗi buổi sáng.
- Vậy là con giống ba hả mẹ?
- Ừ… Vào công ty, bỡ ngỡ cả người lẫn việc, mẹ đã nhờ chú Trần Kiên theo chỉ dẫn cho con những công việc mà ba từng làm. Công việc của một người đứng đầu.
Im lặng một chút, Duy hỏi mẹ :
- Sao lại là chú Trần Kiên vậy hả mẹ?
- Con hỏi thế là sao ?
- Ý con là trong công ty vẫn có nhiều người khác đủ kinh nghiệm để hướng dẫn con. Sao mẹ lại chọn chú Trần Kiên ?
Hơi bất ngờ với câu hỏi của Duy, bà chỉ đáp một cách nhanh chóng :
- Con không nhớ là mẹ đã nói chú Trần Kiên rất thân với gia đình chúng ta à ? Chú ấy là người hiểu ba con nhất. Mẹ chỉ chọn những gì tốt nhất cho con thôi.
- Cảm ơn mẹ ạ !
- Con hãy làm việc thật tốt. Để mọi người khi nhìn con mà nhớ về ba con mỉm cười chứ không phải là một cái thở dài lo âu. Con trai nhé !
- Dạ, chào mẹ con đi làm.
- Mẹ đợi con bữa ăn tối nhé.
- Con sẽ về sớm.
Lái xe chầm chậm, lòng Duy duy nghĩ vởn vơ trên tay lái. Lẽ ra giờ này ở bên Đức, Duy có một cuộc sống yên bình bên cái công việc không một chút áp lực. Mỗi ngày sau khi xong việc thì cùng một ai đó ra bến cảng Hamburg nhìn vô tư lự những con thuyền đến rồi lại đi mang theo những ước mơ, tham vọng, tiền tài vật chất xa xôi. Duy thích cảnh tượng đó. Anh ao ước tự do. Nhưng mặc khác Duy biết anh không phải tự sinh ra cũng không tự lớn lên. Con người ta có cha có mẹ sinh thành lớn lên không chỉ sống vì mình mà còn vì cái đạo nghĩa cao lớn đó. Duy đã có một thời gian vui vẻ với cuộc sống tự do của mình ở nước Đức xa xôi. Một vài mối quan hệ ngắn với những cô gái cùng quê nhưng lại khác nhau rất nhiều về quan niệm làm Duy cũng cảm thấy lạc lõng. Cũng phải thôi, nhiều cô bạn gái của Duy dù là người Việt nhưng cũng đã ăn nhập phong cách sống của người Đức, đó là lí do anh không muốn kéo dài mối quan hệ và thường kết thúc nó trong vui vẻ. Bây giờ, anh quay về Việt Nam, dành hết thời gian còn lại cho trách nhiệm. Đúng, Duy phải có trách nhiệm với mẹ già đơn côi, với sự nghiệp mà người cha đầy hoài bão và nghị lực để lại. Vì anh là con trai của họ. Cơn suy nghĩ của Duy bị cắt ngang bởi anh cảm thấy mình đang đụng phải thứ gì đó. Duy mở cửa xe bước ra, anh đã đụng phải một cô gái. Không màng đến vết thương ở bắp chân, cô nàng chỉ xuýt xoa con chó lông trắng mượt :
- Tony … May quá mày không sao !
- Này cô gì đó …
Hai đôi mắt tròn xoe nhìn nhau, ánh lên ký ức quen thuộc. Cả hai cùng cất tiếng nói :
- Là anh !
- Là cô !
Chưa kịp nói đến câu thứ 2, Duy đã phải lãnh nhận cú tát trời giáng từ tay cô nàng có đôi mắt trong rất ương bướng đó. Duy nhăn mặt :
- Cô điên à ? Sao lại đánh tôi ?
- Anh từng nói tôi nợ anh một thứ đúng không ? Giờ tôi trả nó cho anh đấy.
- Trả hả ? Cái này gọi là trả đó hả ?
Duy cảm thấy một điều