
Trời xanh gió mát,
mặt trời đã thẳng lên trên cao, một cô gái vẫn say sưa trong giấc ngủ.
Tiếng chuông báo thức reo ầm ĩ, không phải một mà là ba chiếc. Thế mà
vẫn không lay tỉnh được người nào đó.
Thiếu nữ mười bảy tuổi ngập tràn nhựa sống, nhưng dồn hết “nhựa sống” ấy vào trong mơ. Trong giấc
mơ, cô chiến đấu với kẻ thù, biến thân thành những chiến binh thủy thủ.
Oai hùng, dũng mãnh, bao nhiêu kẻ nể phục và khiếp sợ. Không cần làm bài tập, không cần phải dậy sớm, không cần phải tính xem ngày mai phát bài
kiểm tra nào, ngày tiếp theo thi môn gì, càng không cần lo tương lai sau này sẽ về đâu... Giấc mơ như thế, kẻ lười biếng nào lại chẳng thích.
Chẳng trách gì cô nàng mãi không chịu tỉnh dậy.
“Mina! Nếu còn trễ nữa con sẽ bị đình chỉ 3 ngày đấy!” – Giọng nói từ dưới nhà vọng lên căn phòng trên gác xép nhỏ.
“Á á!!” – tiếng thét toáng lên từ căn phòng nhỏ vọng lại.
Bừng tỉnh giấc mơ đẹp như thiên đường. “Mẹ này thật là! Trễ vậy mới gọi...” – cô gái nhỏ mít ướt luyến tiếc chăn bông ấm áp, thật không nỡ rời xa.
Trong chiếc chăn này, chỉ cần đắp vào, nhắm mắt lại, cái gì cũng có.
Không học hành, không thi cử, không có tiếng mẹ la rầy, chỉ có những
tràng vỗ tay ca ngợi thủy thủ V xinh đẹp biến hóa khôn lường, đại diện
cho chính nghĩa, thậm chí đôi lúc buồn chán cũng có thể mơ chút về tình
yêu. Ặc, tình yêu. Không nghĩ, không nghĩ nữa. Nhanh chóng trở mình,
thay đồ, chải tóc và cài chiếc nơ đỏ quen thuộc, cô vội vã đến trường
với chiếc bánh mì vẫn còn ăn dang dở. Đó là những hình dung đầu tiên về
cô nữ chính của chúng ta, Aino Minako, học sinh trường trung học Juban
năm thứ hai.
Giờ nghỉ trưa…
“Ai da Minako, sao hôm nay có
hứng thú quét dọn vườn hoa thế?” – Một cô gái xinh xắn với mái tóc ngắn
ngang vai, đeo cặp kính đầy tri thức và cầm trên tay quyển “Thế giới
sinh vật dưới đại dương” – Ami Mizuno, dừng lại giữa sân trường để hỏi
thăm người bạn. Cô đang trên đường ghé đến phòng thư viện mượn thêm ít
tài liệu tự học.
“Cậu thấy trông tớ có giống đang hứng thú không hả!” – Minako càu nhàu.
Chết tiệt, nếu không phải là đi muộn thì đâu có phải hì hụi ngồi làm cái
công việc “công ích” như thế này cơ chứ. Chỉ là muộn có 10 phút thôi mà, nỡ nào đem cả vườn hoa rộng mênh mông thế này cho một thân thiếu nữ
quét dọn. Cô chủ nhiệm rõ là có thù với mình – cô thầm nghĩ.
“Cậu đấy, chúng ta đã lớn rồi, gương mẫu một chút đi. Usagi lúc trước cũng
thường đi học trễ, gần đây đã có chút tiến bộ.” – Ami an ủi.
“Cũng may mắn vì có anh Mamo sang đưa đi học mỗi ngày, không muốn dậy sớm
cũng phải dậy thật sớm, không thể để mất mặt trước người yêu.”
“Thế sao cậu không tìm một anh chàng như thế?” – Ami cười khúc khích.
“Đến khi nào cậu dẹp được đống sách trên tay thì tớ sẽ thử suy nghĩ lại.” – Minako cười đểu.
“Cậu... thật hết nói nổi.”
Thật ra Ami nói cũng chẳng sai. Từ ngày Usagi có người yêu, rõ ràng tâm tính thay đổi ít nhiều. Trưởng thành nhất trong cả bọn, lại nhiều kinh
nghiệm tình trường, nhất là lúc nào người yêu cũng bên cạnh chăm sóc.
Chẳng bù cho những đứa còn lại. Ami thì lo học vì muốn làm bác sĩ, dĩ
nhiên chẳng bận tâm đến những chuyện ngoài lề. Rei thì dù tính cách khó
chịu mấy cũng khối anh xếp hàng xin theo, dẫu sao cũng là hoa khôi Juban năm trước. Makoto thì như vợ hiền dâu thảo, hiện tại không có bạn trai
nhưng dành hết quan tâm cho những người còn lại, cứ như chị cả của cả
nhóm, bất quá yêu đương cũng chỉ là sớm muộn. Nghĩ lại chỉ có cô, học
hành thì rớt lên rớt xuống, hè người khác đi chơi còn cô thì lo cùng
Usagi phụ đạo, tài năng vặt vãnh cũng chẳng có cái gì: nấu ăn dở tệ,
bưng bê phục vụ thì không dám bàn đến. Chắc chỉ có mỗi thể dục là còn
khả dĩ vớt vát được. Bề ngoài tuy cô thường tỏ ra “các chàng trai chỉ là muỗi”, thực tế cô lại là người lo lắng nhất về chuyện tình cảm. Nhan
sắc không nổi bật, tài năng không ưu tú, lại không tìm ra cơ hội kết bạn với các anh khóa trên, chẳng biết đến khi nào tình yêu mới gõ cửa tìm
đến. Nhớ kiếp trước số đào hoa của cô không phải tệ, cũng được bao nhiêu tên quan lính, tùy tùng theo đuổi, dù người cô yêu – Kunzite lại mãi
rất lâu sau mới đáp lại tình cảm của cô, nhưng chung quy cũng là có đi.
Tiếc thay kiếp trước cũng chỉ mãi là kiếp trước.
Từ sau khi chiến đấu với kẻ thù cuối cùng, các cô dần quay trở lại cuộc sống của một
người bình thường. Vẫn đi học, vẫn kết bạn, và bắt đầu lo cho tương lai
cùng ước mơ. Không cần ngày ngày lo sợ bị đe dọa, cũng không cần đến hóa thân “Năng lực thủy thủ, biến hình!”. Những chuyện trước kia trôi qua
hệt như một giấc mơ.
Boong boong, tiếng chuông tan học vang lên.
Mọi người tất bật tranh thủ chạy thật nhanh trước khi xe điện kín chỗ.
Giờ tan tầm là lúc xe điện chật kín nhất, cùng với giờ ban mai. Mọi
thành phần, mọi tầng lớp, dù làm việc gì cũng sẽ tan ca, tan sở đúng
giấc này. Vì thế xe điện giờ tan tầm là nỗi ám ảnh của hầu hết mọi
người. Biết quá rõ giờ giấc đấy nên tầm này, Minako cùng các cô g