Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu (Love)

Yêu (Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326970

Bình chọn: 10.00/10/697 lượt.

g bên cạnh lúc đầu cũng cổ vũ nhiệt tình, nhưng bây giờ thì lại mặt mày ủ rũ. Chắc nàng ta xót tiền. Từ nãy tới giờ cô đã ăn gần hết phần thưởng ban đầu anh ném được rồi. Anh nhìn Dương rồi hạ quyết tâm, thế này thì mất mặt lắm. Chiếc vòng được ném đi. Anh ôm mặt không dám nhìn.

… “keng”… “lạch cạch lạch cạch”… Hình như chiếc vòng va phải thứ gì đó rồi rơi xuống đất. Anh từ từ hé mở các kẽ tay.

- Ồ, trúng rồi. – Vũ reo lên thích thú

- Cái gì? Trúng rồi sao. – Nghe thấy vậy Dương liền mặt mày rạng rỡ, chạy lại gần.

Cô chủ quán gỡ chiếc vòng ra rồi đưa cho Vũ phần thưởng, đó chính là con thỏ heo to đoành ấy. Vũ đưa lại cho Dương, cô thích thú cầm lấy rồi nhảy lên người Vũ, mi một cái vào má khiến anh ngây người.

Lúc này cô mới nhận ra hành động của mình có hơi lỗ mãng, cô nhảy xuống, một tay vẫn ôm con gấu, một tay ra sức kéo chiếc váy của mình xuống. Cô chủ quán thấy vậy thì bụm miệng cười hi hi. Vũ tút lại vẻ lạnh lùng ban đầu hỏi.

- Thích vậy à? Giống cậu lắm đó

- Gì?!

Nếu ban đầu cô còn cảm thấy cảm kích vì ai kia đã giúp mình thì giờ đây sự nhiệt tình ấy bị anh làm tan biến hết. Anh còn dám ví cô với lợn sao? Vũ không trả lời mà lảng tránh. Anh nói:

- Muộn rồi về thôi.

- Này này, đừng hòng lảng tránh vấn đề nhé, cậu vừa nói gì hả?

Dương vừa đi theo Vũ vừa cố tình hỏi, anh chỉ lẳng lặng bước đi mà không nói gì cả. Nhưng hôm nay anh thực sự rất vui, do đó, dù cố kìm nén nhưng nụ cười vẫn nở trên môi anh. Trên đường đi, Vũ hỏi

- Cần tôi đưa về không?

- Không cần.

- Không sợ gặp nguy hiểm à

- Sau khi tới bệnh viện tôi đi xe buýt về mà

- Vậy được không?

- Được.

Khi cuộc nói chuyện kết thúc cũng chính là lúc tới gần cổng bệnh viện. Hai người dừng lại, có một chút gì đó hơi nuối tiếc dâng trào trong lòng hai người. Rốt cuộc Vũ vẫn là người nói trước:

- Tôi vào nhé, cậu đi cẩn thận.

- Ừ, tôi nhớ rồi.

Dương nói rồi định ôm “bé yêu” của mình quay đi. Đúng lúc đó, Vũ chợt đưa tay kéo cô lại. Anh đưa tay trái đỡ người cô rồi đặt lên môi cô một chữ K thật nhẹ nhàng.

Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!

Cô hoàn toàn choáng, cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy qua người vậy. Dương mở mắt trừng trừng. Sau khoảng 5 giây Vũ buông cô ra rồi chạy thục mạng vào bệnh viện, bỏ Dương đứng thẫn thờ ngoài cổng bệnh viện.



Sau khi hôn trộm Dương xong, Vũ co giò chạy một mạch vào trong bệnh viện theo hướng cửa sau, bỏ lại Dương đứng như trời trồng ở đó, hóa đá luôn

Một giây. Hai giây. Ba giây … Mười giây. “Hòn đá” bắt đầu tan chảy, trở lại thành Dương của chúng ta, các nơ-ron thần kinh đã và đang bắt đầu hoạt động lại

- Á a a a a a a a a a a a, tên khốn kia, đứng lại cho bà ngay.

Sau khi hét lên một cách đầy “du côn”, Dương nhằm thẳng hướng cổng trước bệnh viện mà lao tới, tốc độ có thể sánh ngang với Bella[1'> khi bế con gái của mình là Renesmee Cullen lướt đi trên tuyết vậy. Nhưng, khi vừa chạy vào được trong cổng bệnh viện thì nghe thấy tiếng ai đó cản mình.

- Ê, cô kia, ra ngoài ngay, hết giờ thăm bệnh nhân rồi, ê ê ê

Mặc kệ những lời bác bảo vệ nói, cô vẫn lao vào trong bệnh viện rồi rẽ sang sân, chạy thẳng tới khu Ngoại khoa. Sau khi chạy theo cô được một đoạn khá dài, tới sân, bác bảo vệ kiệt sức, đành phải rút bộ đàm nói với đồng nghiệp của mình

- Thả chó ra ngay, có một người điên đang chạy vào khu Ngoại làm náo loạn

Trở lại với Dương. Khi thấy bác bảo vệ không còn đuổi theo mình nữa, cô bẻ ngón tay răng rắc hướng tới khoa Ngoại, nơi Vũ đang nằm

- Lần này ngươi chết chắc rồi

Nhưng, đời đâu như mơ, khi cô vừa tới cửa khoa Ngoại, một con Béc-giê liền xuất hiện, nó nhe răng, chun mũi, hầm hè rất hung tợn. Cô thoáng giật mình. Cô nghĩ. Bác bảo vệ tưởng mình điên sao mà thả chó.

Và một lần nữa, đời không như mơ, cô tiến lại gần chú chó, sau một hồi mặt đối mặt, chó lườm người, người lườm chó, chú chó không còn chun mũi, nhe răng nữa, nó đã vẫy đuôi với Dương. Cô nhận thấy không còn nguy hiểm thì tiến tới vuốt ve nó, cô thấy nó có một cái gì đó rất giống với MIC.

Khi đang cười đùa vui vẻ thì bác bảo vệ vừa chạy tới, móc dây vào cổ chú chó rồi nắm lấy cổ áo cô lôi ra ngoài. Cô nghĩ, thôi xong, mải chơi với nó mà quên béng mất việc trả thù tên kia. Tới nước này có lẽ khi cô giải thích thì sẽ có cơ may được thả ra. Nghĩ vậy cô hét lên:

- Cháu không bị điên mà, cháu có việc cần vào trong mà.

- Việc gì thì việc, mai tới mà giải quyết, còn bây giờ hết giờ thăm bệnh nhân rồi, phiền cô ra ngoài cho.

Bác bảo vệ vẫn kiên quyết. Ngày nào cũng có những người điên như vậy. Làm bảo vệ như ông thật chẳng an lành gì. Dương vừa nói vừa đưa hai tay xoa xoa vào nhau như để cầu xin

- Một chút thôi mà chú, cháu vào một chút thôi. Bác thông cảm cho cháu đi mà, cháu không phá hoại gì đâu.

- Không