pacman, rainbows, and roller s
Yêu Không Giới Hạn

Yêu Không Giới Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210750

Bình chọn: 8.5.00/10/1075 lượt.

cây, vài suy nghĩ loáng thoáng chạy qua não. Giúp hay bỏ mặc???

*Tách*Tách*Tách*

Âm thanh từ camera điện thoại dồn dập vang lên, vài bức ảnh đã được chụp và được lưu vào bộ nhớ.

Đám học viên đó ngừng lại, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đang cầm điện thoại.

- Nhỏ kia, mày làm gì vậy hả?

- Nếu các người không dừng lại tôi sẽ đem những bức ảnh này gửi cho Hội trưởng, để coi anh ấy sẽ làm gì với những người đã đánh em trai mình. – Gia Hân tiến về phía bọn họ, cố giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể.

- Mày đang đe dọa tụi tao đó à?

Tên mập trong đám giựt lấy điện thoại trong tay cô, hắn làm vài thao tác nhỏ, nhìn thôi đủ biết là xóa mấy bức ảnh ban nãy.

Đôi vai nhỏ run nhẹ, sống lưng rỉ đầy mồ hôi lạnh.

- Coi như lần này mày gặp may đấy.

Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, gạt nhẹ mồ hôi trên trán, cô quỳ xuống bên cạnh Hàn Phong.

Mái tóc bù xù ướt ẩm mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt mất dần sự sống, người con trai nằm trên cỏ khẽ nhíu mày, mặt nhăn lại đau đớn. Gia Hân cúi xuống, bàn tay khẽ vén lại phần tóc mái ướt đẫm. Đột nhiên tay cô bị giữ chặt. Hàn Phong đẩy cô ra, khó nhọc đứng dậy.

- Hàn Phong…

- Cậu đừng làm như vậy nữa có được không? – Hàn Phong đột nhiên thét lên rồi lại hạ giọng. – Chỉ làm tôi thấy tội lỗi thêm thôi.

Hàn Phong ôm lấy bụng, bước đi nặng trĩu và khó khăn.

Cậu sẽ ngã mất nếu đôi tay kia không kịp ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu rên lên một tiếng rồi khụy dần xuống. Gia Hân bắt đầu lo lắng, cô ngửi thấy mùi tanh. Tay phải cô đầy máu, Gia Hân hoảng hốt cởi từng chiếc cúc áo trên người Hàn Phong.

- Cậu làm gì vậy?!!! – Một lần nữa cậu giữ chặt lấy tay cô nhưng bị cô gạt mạnh.

- Để yên!!!

Cô nghiến chặt răng khi nhìn thấy vết thương lớn trên bụng cậu, chắc là do mấy tên kia nên vết thương bị động, máu rỉ ra.

Gia Hân lo lắng nhìn cậu:

- Vết thương này…

- Cậu mặc kệ tôi đi.

Hàn Phong gài lại hai lớp áo, lần nữa cố đứng dậy. Lúc đó, cậu thấy một bàn tay nắm lấy tay cậu choàng qua cổ, dìu cậu đi.

- Sao tôi có thể bỏ mặc cậu chứ? Đồ ngốc!!!





- Đúng là chẳng ra gì cậu chỉ biết làm khổ bố mẹ thôi. Sao không học theo anh trai cậu như thế có phải tốt hơn không. Kì thi sắp tới nếu không trụ lại được học viện thì đừng nhìn mặt ông bố này nữa.

Lâm Hàn Quân gắt gỏng nhìn đứa con trai đang nằm trên giường bệnh.

- Lâm Hàn Quân ông đang nói linh tinh gì vậy hả? Con nó như thế này thì làm sao mà thi cử gì chứ. – Lâm phu nhân gắt lại ông chồng rồi quay sang đứa con trai, dịu giọng. – Hàn Phong con yên tâm mẹ sẽ nói với Hiệu trưởng cho con được thi riêng.

Hàn Phong chẳng hề mảy may đến những lời họ đang nói, đôi mắt lặng lẽ nhìn về khoảng không vô định, nét mặt trầm tư.

- Bà đừng có mà xen vào chuyện này, cũng tại bà nuông chiều quá nên nó mới như vậy đấy.

- Sao mỗi lần cãi nhau ông lại đem chuyện này ra nói thế hả? Con của tôi tôi không có quyền thương yêu, chiều chuộng nó sao? – Lâm phu nhân gằn giọng, bà dung những lí lẽ của người mẹ.

- Bà…

- Ơ… Bố mẹ à, ở đây là bệnh viện.

Cảm thấy không thể để tình trạng này tiếp diễn, Lâm Vũ lên tiếng can ngăn. Bố mẹ anh luôn như thế đa phần là vì Hàn Phong.

Lâm Hàn Quân cố kiềm chế, trước khi bước ra khỏi cửa ông nhìn cậu trai út, đanh giọng:

- Kì thi này cậu hãy thể hiện đi.

Lâm phu nhân lầm bầm nhìn về phía cửa, chồng bà vừa đi khỏi.

- Lão già khó tính.

Người phụ nữ rảo mắt quanh căn phòng trắng rồi dừng lại ở cô bé đứng cạnh Lâm Vũ từ nãy giờ. Bà bước đến gần cô.

- Cháu là Gia Hân?

- Dạ… Vâng. – Gia Hân khẽ gật đầu nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp bà cơ mà.

- Nói chuyện với ta một lát nhé!

Lời nói nhẹ tựa gió thoảng, mây vờn khiến cả ba cặp mặt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía bà.



Đôi giày xanh dừng lại trước cửa phòng bệnh viện, cô gái có đôi mắt vô hồn nhìn về tay cầm, những lời nói ban nãy vẫn văng vẵng bên tai.

“Cháu là đứa con gái rất đặc biệt với Hàn Phong, nó vì đi tìm cháu nên mới xảy ra tai nạn, chỉ có cháu mới có thể giúp nó vượt qua khó khăn lần này. Thế nên, ta xin cháu, hãy giúp Hàn Phong, cháu muốn gì ta cũng đồng ý cả.”

“Cứ coi cháu vì người mẹ này đi, có được không?”

Gia Hân xiết chặt bàn tay đang sựng lại, đẩy mạnh tay cầm cửa.

- Cậu ổn rồi chứ?

- Sao lại vào đây? Mẹ tôi nói gì với cậu à?

- Cậu có một người mẹ thật là tốt.

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lôi ra một đống sách vở.

- Cậu như thế này, có học được không?

- Chắc là mẹ tôi nói gì đó với cậu.

- Bà ấy rất thương cậu.

- Nói thật lòng… cậu không ghét tôi à? – Hàn Phong nhìn cô, đâu đó sự chờ đợi có phần hồi hộp.

- Rất ghét nhưng… cứ coi như đây là sự t