
ớc nhìn người trước mặt, là Lâm Vũ. Cô khẽ lắc đầu kèm theo một nụ cười rất tươi. Lâm Vũ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện, nhìn cô đầy hối lỗi.
- Xin lỗi em, công việc ở Hội học sinh bận quá.
- Không sao, nhờ anh đi trễ em mới có dịp ngắm nhìn cảnh vật ở đây đấy chứ. – Gia Hân nhìn anh cười tinh nghịch rồi lại đảo mắt xung quanh một lần nữa.
- Em thích nơi đây chứ?
- Vâng, rất yên tĩnh.
- Ừ. Capochino ở đây cũng rất đắng.
Gia Hân nghiêng đầu nhìn anh, còn anh thì hướng mắt về ly capochino đã vơi đi một phần ba trên bàn.
- Em thích nó cũng chính vì vị đắng. À, Hàn Phong… cậu ấy sao rồi anh?
- Hôn mê hai ngày, giờ thì không sao rồi. Nhưng có một điều…
Gia Hân tròn mắt, chờ anh nói tiếp.
- Thành tích học tập của nó không được tốt cho lắm, bố mẹ anh rất lo lắng về điều này, đã tìm rất nhiều gia sư nhưng nó không hề chịu học với ai cả, thậm chí… còn dọa đánh họ nữa. Bố anh muốn chuyển nó tới Bingel để anh thuận tiện giúp nó học nhưng công việc của Hội học sinh thực sực rất bận, anh lại không muốn làm bố thất vọng…
Lâm Vũ cười khổ, anh nói tiếp:
- Hẹn em ra đây cũng chính vì chuyện đó, em có thể nào giúp Hàn Phong học không?
Gia Hân có chút bối rối trước ánh mắt thành khẩn của anh, cô im lặng một hồi lâu để suy nghĩ.
- Anh thật là kì cục phải không? Không giúp cho em được gì lại còn yêu cầu em giúp này nọ… – Giọng anh đầy gượng ngạo.
- Không, em rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em trong thời gian em mới chuyển đến đây nhưng… em sợ là Hàn Phong, cậu ấy sẽ phản đối.
- Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý thôi, được chứ?– Anh nhìn cô chờ đợi.
- Tại sao lại là em?
- Vì em có thể… – Anh trả lời chắc nịch.
- Vậy thì em sẽ thử…
- Tốt quá, cảm ơn em nhiều lắm. – Anh vui mừng reo lên như thể trẻ con được cho quà.
Dù không hiểu tại sao anh lại nhờ cô chuyện này, nhưng cô cũng đồng ý vì hơn hết cô không thể nào từ chối. Anh đã rất tốt với cô…
***
Rời khỏi đó, Gia Hân đi đến siêu thị, cô có hẹn với một người quan trọng…
- Hừ, nghe cậu kể qua điện thoại thôi mà tớ tức điên lên, cái trường quái quỷ đó đúng là khinh người hết sức, vu cáo người ta đã đành, khi tìm ra thủ phạm thực sự mà cũng không có một lời xin lỗi nào. Còn cái bọn đầu đất nhà giàu kia nữa chứ, nếu là tớ, tớ sẽ cho tụi nó biết tay, cứ hiền như cậu thì có mà uất ức đến chết…
Thu Thảo vừa đẩy xe kéo, vừa tức tối, mặt nhăn nhó cằn nhằn khi nhớ đến những chuyện mà Gia Hân kể từ khi chuyển đến học viện danh giá đó.
Gia Hân đang chăm chú lựa những lon nước ép trên kệ, nghe cô bạn lải nhải mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
- Mình cũng đâu có bị gì đâu, mọi việc cũng được làm rõ rồi còn gì. Đôi khi cũng phải biết nhường nhịn nhau mà sống chứ. – Gia Hân bỏ vào xe đẩy vài lon nước ép, mỉm cười nói.
Thu thảo với lấy một lon nước cóc nhẹ vào đầu Gia Hân rồi để lại trên kệ, làm cô “A!” một tiếng.
- Mình muốn uống coca, thứ nước ép này chỉ thích hợp cho những chú thỏ con như cậu thôi.
- Tớ là thỏ, vậy cậu là gì? Cậu là cáo hay hồ li vậy?
- Cái gì? Cậu dám nói tớ là hồ li hả? Đứng lại đó…
Thu Thảo tức đến không tả nổi, đẩy xe đuổi theo Gia Hân đã bỏ chạy từ lâu nhưng vì không chú ý xung quanh mà cô đâm vào một ai đó, cả hai và cả chiếc xe đẩy tội nghiệp ngã nhào xuống sàn, tạo nên một cảnh tượng bát nháo.
- Thu Thảo cậu không sao chứ? – Gia Hân vội chạy lại đỡ cô bạn.
- Không sao. Là ai? Là ai thế hả? Sao đi đứng mà không nhìn đường vậy…
- Thôi, thôi cậu là người sai trước đấy, đừng có oai oải nữa, mau đỡ người ta dậy đi.
Cả hai cùng đỡ cô bạn xui xẻo đó đứng dậy, nhìn thấy cô ấy. Gia Hân sựng lại…
- Phương? Sao cậu lại ở đây? Cậu có bị sao không? – Gia Hân ngạc nhiên khi thấy người đó là Vũ Phương – cô bạn thân duy nhất ở Bingel.
- Gia Hân, là cậu à? Tớ đến đây mua một số thứ, không ngờ mới bước vô đây thì…
Vũ Phương hướng mắt về phía Thu Thảo nãy giờ vẫn chưa hiểu trời trăng gì.
- À, đây là bạn thân của tớ, Thu Thảo. – Chuyển hướng nhìn về Thu Thảo, Gia Hân giới thiệu. – Còn đây là Vũ Phương bạn cùng lớp với tớ.
Thu Thảo xoa xoa cánh tay bị đau, tiến về phía Vũ Phương, chìa tay ra kèm theo một nụ cười rất tươi.
- Người ta nói “không đánh nhau không thành bạn”, mình và cậu tuy không đánh nhau nhưng cũng coi như đã va chạm, chúng ta coi như đã là bạn.
Vũ Phương hơi bất ngờ trước hành động của người trước mắt, cô ấy thực sự rất thân thiện.
- Mình rất vui. – Bắt lấy bàn tay đó, Vũ Phương cười híp mắt làm lộ hai má lúng đồng tiền cực kì dễ thương.
- Phương, hay cậu tới nhà mình, chúng ta cùng ăn tối nhé, hôm nay bố tớ về.
Vũ Phương liền gật đầu đồng ý, đã lâu rồi, cô không ăn tối cùng ai. Cả ba hí hửng nhặt lại đồ vào xe đẩy, mua thêm một vài thứ rồi về nhà chuẩn bị.
Bữa cơm hôm