Insane
Yêu Không Giới Hạn

Yêu Không Giới Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329033

Bình chọn: 8.00/10/903 lượt.

p mất món đồ yêu quý nhất của cô, căm thù cả thái độ dửng dưng, bất cần đến ngạo mạn của anh.

Dù khá bất ngờ trước hành động hiếm hoi vừa xảy ra nhưng trên gương mặt lạnh lùng ấy vẫn không có lấy một cảm xúc, chỉ duy nhất đôi mắt đang trở nên sắc nhọn và rực lửa như muốn thiêu chết người đối diện. Hai đôi mắt đang xoáy sâu vào nhau, một đôi mắt với đầy lửa giận, một đôi mắt với đầy sự phản kháng.

Chấn Nam bất ngờ nắm lấy cổ tay Gia Hân và xiết mạnh, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe. Cơn đau đang ngấm dần, cổ tay cô trở nên tê cứng như không còn chút máu, Gia Hân cố gắng vùng tay ra lại càng làm anh xiết mạnh hơn. Ác quỷ đang hiện hình, một sự thật không lành. Giờ đây, cô cảm thấy hối hận về dũng khí bất ngờ của mình. Nỗi sợ hãi đến tột cùng làm những giọt nước mắt cố kìm nén giờ đã tuôn rơi, chảy dài xuống má.

Rầm!

Tiếng đạp cửa đầy bạo lực khiến Chấn Nam phân tán sự chú ý. Chỉ chờ cơ hội này, Gia Hân cố vùng tay ra khỏi Chấn Nam rồi quay đầu chạy ra khỏi căn phòng đáng sợ đó. Cô không hề để ý tới việc ai vừa cứu mình, cô chỉ biết chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi cái nơi khủng khiếp đó. Gia Hân sợ, sợ ánh mắt đó, sợ con người đó. Cô đã từng nghĩ rằng anh ta không hề xấu xa nhưng sự thật lại luôn trớ trêu.

Cô cứ chạy, chạy thật nhanh và thật xa, những giọt nước mắt cứ thế thi nhau rơi, rơi mãi. Đến khi thấm mệt, cô dừng lại, dựa lưng vào một thân cây bên đường thở hổn hển.

Chiều tàn, những tia nắng cuối cùng đua nhau chiếu rọi như dòng người kia đang tấp nập với nhịp sống hối hả của những cuộc mưu sinh. Cô nhớ bố, món quà bố tặng đã không còn, cô tự cho mình là đứa bất hiếu vì không giữ gìn được nó. Nước mắt không rơi nữa vì cạn rồi, lẽ ra nó đã cạn từ ngày hôm đó, ngày mà mẹ cô ra đi không bao giờ trở lại. Chợt nhớ về mẹ. Gia Hân thấy đau.

“Mẹ đang ở đâu? Có nhớ Hân Hân không?”

Tối. Dòng người vẫn nhộn nhịp, dáng người nhỏ nhắn vẫn cứ đi, đi mãi trên con đường không đích đến. Một đám thanh niên bước tới gần cô, nụ cười khoái trá như vừa tìm thấy con mồi ngon lành.

- Này em. Đi chơi với tụi anh không? – Đám thanh niên tiến gần về phía cô, giở giọng bỡn cợt.

Im lặng. Gia Hân không thèm để ý tới bọn người trước mặt, đôi mắt vô hồn vẫn nhìn về con đường phía trước.

Không nhận được phản ứng nào, đám thanh niên hơi bực bội. Chúng bước tới, đưa tay vuốt ve gương mặt không chút sức sống, cười khoái trá. Gia Hân vẫn không phản ứng, cô quá mệt mỏi, điều duy nhất cô muốn bây giờ là nghỉ ngơi, cô cần một bờ vai để ngả đầu. Thấy con mồi không có chút gì là kháng cự, chúng thừa ngay cơ hội không ai để ý nắm lấy tay cô dẫn đi nhưng chưa được bao xa thì một bàn tay khác đã kéo cô về phía mình.



Là Lâm Hàn Phong, thật may khi cậu ta tới kịp. Chưa để bọn chúng kịp nói câu nào Hàn Phong đã tiến về phía chúng, cậu như một con mãnh thú đang tấn công những ai muốn xâm phạm lãnh thỗ của mình, điều này thể hiện qua đôi mắt tức giận kia. Một lúc sau, đám thanh niên sợ hãi chạy đi mất, cậu cởi áo khóac mình ra và choàng lên người cô. Xong, cậu nắm lấy tay cô kéo về phía chiếc moto.

Không ai nói với ai câu nào, Hàn Phong vẫn chăm chú lái xe lâu lâu lại liếc mắt về phía sau. Đôi mắt vô hồn rơi vào khoảng không, giờ này Gia Hân cần một chỗ dựa để cô ngã đầu.

Hàn Phong bỗng thấy lưng mình nặng trĩu và kèm theo một chút hơi ấm nữa. Gia Hân đang tựa đầu vào vai cậu, tay xiết chặt vạt áo sơ mi để giữ thăng bằng.

Không hiểu sao cậu lại muốn khoảnh khắc này đừng trôi qua, cảm giác ấm áp này làm cậu thấy yên bình.

Lúc tan học, cậu đã đợi cô ở cổng trường nhưng rồi cậu thấy cô bị người của Chấn Nam bắt đi nên cậu đã đuổi theo đến đó. Phải mất một lúc sau, cậu mới tìm ra phòng mà Chấn Nam đưa cô vào.

Lúc đó lòng cậu có chút lo sợ lẫn bất an nữa và khi cô bị đám thanh niên quay quanh, cậu đã phát điên lên như một con thú. Tất cả là tại sao? Hàn Phong nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy để bình thản lại, cô ta không gì hết đơn giản chỉ là một món đồ chơi.

Xe dừng lại trước cổng ngôi nhà nhỏ, trời tối mà vẫn không thấy đèn cậu nghĩ là nhà không có ai. Cô gái đằng sau vẫn còn ngủ, chắc là mệt lắm. Định bụng gọi cô dậy nhưng… cậu không nỡ nên đành để im và cậu hiện giờ phải rơi vào tình trạng khó khăn khi không thể nào nhích mình được, không khéo cô sẽ ngã mất.

Màn đêm thật đẹp, thật yên tĩnh, chỉ nghe đâu đó tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua từng kẽ lá tạo nên một bản âm hưởng tuyệt hảo. Mùi hương nhẹ của hoa quỳnh, mùi thanh thanh của sương đêm, mùi của đất tất cả tạo thành một mùi vị rất đặc biệt, mùi của đêm. Hàng mi dài rung rinh, khẽ cựa mình Gia Hân từ từ mở mắt. Não bộ đang làm việc hết công suất để xâu lại từng chuỗi sự kiện.

Thấy vai mình bỗng nhẹ hẳn, Hàn Phong quay lại.

- Tỉnh rồi à?

- Tới nhà rồi sao? – Gia Hân ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Ừ. Vào nhà đi.

Gia Hân bước xuống xe nhưng không thể cứ thế mà vào nhà đ