
Một buổi sáng đẹp trời tại một ngôi nhà nhỏ hai tầng mặc trên mình lớp áo màu trắng tinh khôi của mây trời, tuy đã cũ nhưng ngôi nhà nhỏ đó lại mang cho người ta một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Bao quanh nó không phải là một vườn hoa đầy màu sắc trong truyện cổ tích mà là một vườn xoài sai trĩu quả, đâu đó còn thấy một vườn rau tươi tốt. Không khí thật yên tĩnh như chỉ nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xì xào cho đến khi…
Kính koong……
- Tới liền đây. Ai đấy ạ?- Một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía tầng trên.
….5 phút sau….
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……Gia Hân cầm tờ giấy trên tay, vừa nhảy vừa la, vui như vừa trúng số.
Chẳng qua là vì cô bé vừa nhận được thông báo từ học viện Bingel bảo rằng cô đã vinh dự nhận được học bỗng toàn phần dành cho những học sinh xuất sắc nhất và bắt đầu từ thứ hai tuần sau có thể chính thức nhập học. Đây quả thực là một niềm vui lớn đối với cô bé Gia Hân vì học viện Bingel là học viện nổi tiếng nhất nước với trình độ giảng dạy và học tập vô cùng xuất sắc.Học viên trong trường nếu không phải là thần đồng với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng thì cũng là con cái của nhà quý tộc. Được vào học ở đó là mơ ước từ rất lâu của Gia Hân, tuy gia đình cô bé cũng khá giả, bố là giám đốc của một công ty về xây dựng có uy tín nhưng để cho cô vào học ở học viện là một chuyện khó. Vì vậy để thực hiện được ước mơ của mình cô bé đã ra sức học tập cộng thêm trí thông minh trời cho cuối cùng hôm nay ước mơ vào học viện cũng trở thành sự thật.
Cô bé khóa cửa cẩn thận rối chạy ùa lên phòng, vừa chạy vừa ngân nga giai điệu bài hát “Haru Haru” của Big Bang – bài hát này là bài mà Gia Hân thích nhất. Nhớ lại lần đầu tiên xem MV bài hát này cô bé đã cảm động đến khóc, buồn thay cho nhân vật nữ chính Minyoung vì bị bệnh ung thư nên dối lòng chia tay với người yêu…Nhưng hôm nay, cô bé hát bài hát đó với giọng vui tươi, hí hửng.
Vừa chạy lên phòng cô bé đã chộp ngay điện thoại bấm số 1 ( số điện thoại bố Gia Hân đó mà ), áp tai vào điện thoại mà nụ cười vẫn không tắt thậm chí còn tươi hơn lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Đầu dây bê kia bắt máy, còn chưa kịp nói câu “Alo” thì Gia Hân đã hào hứng cất giọng:
- Bố à, con giành được học bỗng của học viện rồi này. Bố ngạc nhiên lắm phải không? Bố thấy co gái bố có giỏi không? Bố phải thưởng cho con đấy nhé!-Giọng cô bé la oai oải trong điện như không thể kìm chế niềm vui của bản thân.
Ông Triệu Hoàng ( bố Gia Hân ấy ạ ) đúng là cảm thấy hơi bất ngờ nhưng không phải vì tin vui của con gái mà vì thái độ kì lạ của cô bé. Phải nói là Triệu Gia Hân hiên giờ hoàn toàn khác hẳn với hình tượng đứa con gái yếu đuối, ăn nói nhỏ nhẹ của ông. Ông không ngờ Gia Hân lại vui đến như vậy, nếu biết thì ông đã cố gắng lo liệu để đứa con gái duy nhất vào học viện danh tiếng đó. Nhưng bây giờ thì thật sự không cần thiết.
- Ôi con gái bố vui quá làm mất cả hình tượng thục nữ rồi kìa! -Vừa nói ông vừa cười hà hà làm cho cô con gái bé bỏng ở đầu dây bên này phải gượng đỏ cả mặt.
- Ơ…vậy bố không ngạc nhiên sao ạ? – Gia Hân giận dỗi đáp.
- Kìa con bé này. Bố không ngạc nhiên vì bố biết con gái bố giỏi lắm, bố biết con nhất định sẽ giành được học bỗng đó mà
- Vậy à? Chiều nay bố về phải không? Con với bố đi ăn mừng nhé.
- Xin lỗi con gái, bố có việc đột xuất không thể về như dự định được. Bố xin lỗi, bố sẽ mua quà cho con. Ở nhà ngoan nhé!- Ông Triệu nhẹ nhàng nói, giọng pha chút nuối tiếc, buồn bã.
- Vâng con biết rồi ạ!
Đầu dây bên kia đã có dấu hiệu ngắt kết nối nhưng tay Gia Hân vẫn cầm khư khư điện thoại áp vào tai. Một lúc sau, khẽ thở dài, cô bé tắt điện thoại. Không biết từ bao giờ nụ cười hồn nhiên lúc nãy của cô bé đã biến mất thay vào đó là một gương mặt đượm buồn. Cô bé muốn nói chuyện với bố nhiêu hơn nữa vì đã lâu rồi không được nhìn thấy bố, cô bé nhớ bố, nhớ nhiều lắm. Bố cô đi công tác cùng gần một tháng nay, thỉnh thoảng cũng có gọi về hỏi thăm cô, cô bé rất muốn có bố ở bên cạnh để chia sẻ niềm vui này nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho cô cơ hội.
Những chuyến công tác dài hạn của bố đã không còn lạ lẫm với Gia Hân. Yếu đuối, dễ bị tổn thương nhưng từ nhỏ cô bé đã học được cách chôn chặt và giấu kín nỗi đau. Năm Gia Hân 4 tuổi, mẹ cô bỏ bố con cô và rời khỏi mái ấm này, do còn quá nhỏ nên Gia Hân không hề biết nguyên do, bố cô cũng không bao giờ nói cho cô biết. Lúc ấy, trong tâm hồn thơ dại của cô bé 4 tuổi chỉ biết người mẹ luôn yêu thương cô đang dần rời xa cô, cô bé vẫn còn nhớ lúc ấy mẹ cô đã khóc rất nhiều, bà không hề muốn rời xa Gia Hân. Cô bé đã gào khóc và gọi mẹ trong vô vọng nhưng mẹ cô không hề quay lại bà đã bỏ cô mà đi, mãi mãi. Một thời gian sau, cô bé Gia Hân cũng có thể chấp nhận được sự thật nhưng trong trái tim nhỏ bé ấy vẫn hằn sâu một vết thương không bao giờ lành.Bố cô thì lao đầu vào công việc, một phần vì muốn cho cô con gái nhỏ một cuộc sống tốt nhất, một phần cũng vì muốn quên đi