Xin Lỗi! Em Yêu Anh

Xin Lỗi! Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322192

Bình chọn: 8.5.00/10/219 lượt.

cánh cửa fòng mở ra. Nhất Nguyệt lao vào ôm lấy Long:

- anhhhhhh, bọn khốn đánh anh đến độ ko nằm trên giường dc sao anh???

Phụng Thiên hoảng hồn " nó mà biết mình xô anh nó nằm đất thì chắc nó treo cổ mình lên sàn nhà". Long cười mỉm:

- ko, tại anh tự đứng dậy lấy nước thì té thôi

- vậy tại sao cô ta ko giúp anh? Long nhìn Phụng Thiên dầy ẩn ý:

- có đấy chứ. nhưng tại em nhanh wá nên ... Nhất nguyệt cười hiểm:

- em hiểu rồi. Long biết con nhóc này lại nghĩ gì trong cái đầu nhỏ bé tẹo của nó nên vội đổi đề tài:

- uhm, mà thằng Đình An với Thiên Anh sao rồi? Nhất Nguyệt mắt long sòng sọc:

- bọn chó đó đánh Đình An với Thiên Anh chảy maú. cả hai đang nằm nghỉ ở dưới. Long gượng người định đứnh lên đi ra cửa thì Phụng Thiên lại cản:

- anh đi đâu? cầu thang này cao lắm. anh té xuống nằm đó thì làm sao?

- cô là gì mà nói tôi giọng đó. anh em tôi đang bị người ta đánh nằm đó. cô thì biết gì. Phụng Thiên cụp mắt thất vọng. điều đó làm Nhất Nguyệt mũi lòng:

- Phụng Thiên nói đúng đó anh à. anh nằm nghỉ đi. có gì em sẽ nói anhmà.ok?

- Đình An bị thương ở đầu bác đã đưa nó đến bệnh viện. còn Thiên Anh thì bị ở tay. bác đã cho bác sĩ rieng bó bột cho nó.

Ong Chấn Hoa nói giọng có chút xót xa. Nhất Nguyệt mím môi chửi rủa bọn khốn đã ra tay ko thương người như vậy. Bbất chợt Thiên Anh rên nhẹ.
Nhất Nguyệt bước đến bên anh. khuôn mặt Thiên Anh bây giờ nhợt nhạt ko
còn vẻ kiêu hãnh và ngạo mạn hàng ngày. điều đó làm Nhất Nguyệt bất chợt cảm thấy đau.

- cô làm gì nhìn tôi vậy? chưa thấy người ốm bao giờ hả? Thiên Anh khó chịu khi thấy Nhất Nguyệt nhìn mình như quái vật. Nhất Nguyệt nói giọng nghe khàn khàn:

- cám... cám....ơn anh đã cứu tôi.

- tôi đã bảo mà cô cứng đầu thôi. tôi nói cô chạy đi mà ko nghe.

Nhất Nguyệt gân cổ... gãi

- nhưng tôi ko bỏ anh và Đình An ddc.

- cô đúng là ngang như cua. cô ko nhận mình sai dc 1 lần sao?

- tôi ko sai

Thiên Anh bất lực nằm quay cvào

- cô đúng là...ko cãi với cô nữa.

- ý anh là sao.

- cô đúng là ko hiểu chuyện mà cứ...tôi ko nói với cô nữa..để tôi ngủ. Nhất Nguyệt đứng bật dậy bước ra ngoài. cô ra ngoài sân thấy mấy hon đá thì tung chân đá bay hết " cho chết. cho bó bột chết cho rồi..tôi ghét
anhhhhhhhhhh"

- nếu cô cảm thấy khó chịu khi ở đây thì ra ngoài đi.

Long nói khi
thấy Phụng Thiên cứ đứng im lặng ngó ra ngoài cửa sổ. cô đang suy nghĩ,
một cái gì đó rất mơ hồ. lời nói của Long đã kéo cô về thực tại:

- tại sao anh cứ fải khó chịu với tôi như vậy? anh ko gắt tôi thì thấy ko yên lòng hả?

Long hơi sựng khi nghe cô nói như vậy. anh ko nói gì, chỉ im lặng. Phụng Thiên lại nói, nói với 1 chút gì đó xót xa:

- tôi biết. anh ghét tôi. vì anh fải cưới tôi mà tôi thì ko xinh, ko
modern như những cô bạn gái của anh. tôi biết anh đến đó chỉ vì anh nghĩ là Nhất

Nguyệt đang bị bắt. nếu anh biết là tôi thì chắc anh đã ko đến. tôi biết, tôi biết chứ.

dừng 1 chút lấy hơi, Phụng Thiên tiếp:

- dù sao tôi cũng cảm ơn anh đã ko bỏ đi khi biết đó là tôi.

nói rồi Phụng Thiên bước ra để lại mình Long ko hiểu gì hết

vườn nhà ông Chấn Hoa.

sau khi cãi nhau với Long, Phụng Thiên lao thẳng xuống vườn. cô ngồi
đó, bất chợt thấy cổ mình có gì đó nghèn nghẹn. cô khóc.tiếng nấc lớn
dần làm cho Nhất Nguyệt đứng gần đó cũng fải chú ý. Nhất Nguyệt bước lại gần Phụng Thiên " tiểu thư khóc? chắc ông anh trời hành của mình làm
cho nó khóc rồi" cô bước tới, ngồi cạnh bên Phụng Thiên:

- anh mình làm bạn khóc hả?

Phụng Thiên ko nói. tiếng nấc vẫn lớn dần. Nhất Nguyệt nóng nảy:

- trùi uii, đừng khóc nữa mà. kệ ổng. ông đó khùng khùng để ý làm gì.

Phụng Thiên bất giác nhìn Nhất Nguyệt. cô gái này ko như Yến Nhung. thấy Phụng Thiên bớt khóc rồi Nhất Nguyệt mới nói:

- anh làm gì bạn zậy?

- ko anh chẳng làm gì cả?

- ah ha, vậy là bạn xót ảnh đau mới khóc hả?

Nhất Nguyệt nói giọng nửa đùa nửa thật làm Phụng Thiên đỏ mặt đến độ...cà lăm:

- đâu...đâu ..có.sao...bạn lại nói zậy?

- đùa thôi. nhìn mặt bạn đỏ lên nhìn mắc cừoi ghê.

Nhất Nguyệt thấy tồi tội nên kochọc Phụng Thiên nữa. như nhớ ra gì Nhất Nguyệt hỏi:

- à mà sao bạn bị bắt?

- mình ko biết. tự nhiên bọn nó tới định bắt Yến Nhung đi. nhưng dc 1 quãng thì bọn nó lại quay lại bắt mình.

Phụng Thiên cố nói tự nhiên. cô thừa biết là Yến Nhung đã bán đứng
mình. nhưng vì ko biết wan hệ của Nhất Nguyệt và Yến Nhung như thế nào
nên cô ko muốn nói thật. Riêng Nhất Nguyệt thì điên dùm Yến Nhung. cô
nói thẳng:

- là con nhóc đó bán đứng bạn đó. nó sợ nên nói bạn là vợ sắp cưới anh Long đó.

- vậy sao? mình cũng đoán vậy nhưng mà ko dám nói.

ko hiểu sao cô thấy mình rất thân vớ


XtGem Forum catalog