
n Kris bắt gặp mẹ ngồi lặng bên bàn ăn, mắt thẫn thờ
nhìn thức ăn nguội lạnh dần. Hay những lúc mẹ nói chuyện điện thoại với cha, khi
ông đã dập máy rồi, mẹ vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, áp sát vào khuôn mặt mình,
như đang cố cảm nhận chút hơi ấm nhỏ nhoi của cha truyền sang. Hay những đêm
không ngủ được, mẹ lặng lẽ lấy cuốn album ra xem, vừa tủm tỉm cười vừa rơi nước
mắt…Nghĩ đến đó, Kris càng thấy giận cha, giận luôn cả bản thân khi nói với mẹ
những lời quá đáng…
Mải mê suy nghĩ, Kris cứ bước đi trong vô thức, không
hề chú ý đến tiếng còi xe
Chiếc xe lao nhanh đến
- Tiểu Phong…
Kris
giật mình bởi tiếng gọi của mẹ
Kris đột nhiên bị xô mạnh. Khi
nó kịp định thần lại, thì chỉ còn thấy mẹ nằm dưới đường. Kris lao nhanh đến bên
mẹ
- Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi…
Kris khóc òa lên. Dĩ Thuần hé mắt nhìn con, thấy nó
không trầy xước gì, cô mỉm cười, đưa tay lên nhẹ lau nước mắt cho con
- Bé
con, ngoan, đừng khóc nào,..mẹ..không sao đâu
- Mẹ ơi, Tiểu Phong xin lỗi,
con sẽ không đòi đi chơi nữa, không đòi đi chơi nữa đâu..huhu mẹ ơi
Tai nạn đó, khiến cho Dĩ Thuần bị gãy chân, phải bó bột 2 tháng, và,…không
thể có con được nữa
Bệnh viện
- Mẹ…con xin lỗi
Kris cúi gầm mặt nói. Nó
đã nghe ông ngoại nói mẹ không thể có em bé được nữa
Dĩ Thuần kéo con lại
gần, mỉm cười hiền từ xoa đầu con
- Bé con, với mẹ, sinh mệnh của con là quan
trọng nhất
- Nhưng….
- Nào, ôm mẹ thật chặt nào
Cô ôm chặt con vào
lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi. Cô rất muốn sinh thật nhiều đứa con cho Hàn Thiên,
nhưng ông trời không cho phép ước mong tham lam đó của cô thành hiện thực. Nhưng
không sao, cô chỉ đau chút thôi, vì bây giờ, trong vòng tay cô là 1 thiên thần,
1 thiên thần xinh đẹp nhất. Thiên thần duy nhất của cô
- Con ghét cha
Dĩ Thuần giật mình
- Mẹ bị thương thế này mà cha vẫn
không chịu về
- Là mẹ không muốn cha con biết. Mẹ muốn cha có thể yên tâm mà
làm việc
- Mẹ yêu cha như thế, vậy cha..có yêu mẹ không?
Kris ngước mắt
hỏi. Dĩ Thuần trầm ngâm, rồi cô cười xòa
- Có, cha rất yêu mẹ…cũng rất yêu
Tiểu Phong
Nó quay mặt đi, vẻ như không tin. Cô lại kéo con vào lòng, thủ
thỉ
- Khi cha con nghe tin mẹ mang thai con, cha đã nhảy cẫng lên ôm lấy mẹ
ngay giữa phố. Mỗi ngày, cha đều áp tai lên bụng mẹ, trò chuyện với bé con. Cha
bỏ cả tuần để đọc những quyển sách dành cho những ông bố. Rồi khi lần đầu tiên
nhìn thấy con, cha đã đứng lặng cả lúc lâu, sau đó cha đã nói với mẹ: “Con..thật
hoàn hảo”. Khuôn mặt cha tràn đầy hạnh phúc khi lần đầu tiên bế con, cha cẩn
thận nâng niu, vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy cơ thể bé nhỏ của con…Con có biết
tên con có nghĩa là gì không?
Kris khẽ lắc đầu
- Tiểu Phong, là cơn gió
nhỏ. Tên này do chính cha con đặt. Vì cha là trời (Thiên), còn con là gió. Bầu
trời luôn dang tay ôm trọn lấy ngọn gió, dù sau này con có lớn thế nào đi chăng
nữa,con có đi đến bất cứ đâu, thì vẫn sẽ mãi luôn nằm trong lòng của bầu trời,
vẫn mãi mãi luôn là cơn gió nhỏ của cha…
Kris khẽ khóc. Gật đầu
- Vâng,
con không ghét cha nữa, con yêu cha, yêu mẹ, con yêu cả nhà mình
Nó chồm lên,
ôm ghì cổ mẹ. Cô dịu dàng xoa lưng con
- Vậy còn tên của mẹ thì sao?
Cô
chợt ú ớ, nhưng rất nhanh, cô mỉm cười nói
- Mẹ là Dĩ Thuần, nghĩa là..tuân
theo tự nhiên,..ừm…ờ..nghĩa là yêu bầu trời và gió vô điều kiện, vì đó là quy
luật của tự nhiên..haha..
Lời giải thích nghe không xuôi tai chút nào, nhưng
đối với một đứa trẻ 6 tuổi, thì cái gì cũng đúng. Kris tròn xoe mắt thích thú vì
ý nghĩa của những cái tên
Cô bật cười, xoa đầu con
- Bé con, chúng ta về
nhà thôi !
Nó nhe răng vui vẻ đáp lại
- Vâng ạ
….
- Sau này lớn lên,
con muốn được như mẹ
- Sao? Con cũng muốn bị gãy chân àh?
- Không !! Con
muốn xinh đẹp như mẹ
- Haha, bây giờ Tiểu Phong đã rất xinh đẹp rồi, hơn cả
mẹ nữa cơ
- Con cũng muốn tìm được một người bạn trai đẹp trai phong độ như
cha
- Nhất định bé con của mẹ sẽ tìm được
- Con cũng muốn học làm bánh
chocolate ngon như mẹ nữa
- Vậy ngày mai chúng ta đi chợ mua nguyên liệu về
làm nhé
- Yeah, vâng ạ
Nhưng ngày mai đó
Không bao giờ đến nữa
Tai nạn xảy ra. Bác sĩ từ phòng
cấp cứu bước ra, khẽ lắc đầu. Kris chạy bổ vào đến bên mẹ
- Mẹ ơi, xin mẹ,
đừng, đừng bỏ Tiểu Phong, mẹ..
Dĩ Thuần khó nhọc hé mắt, hơi thở nặng trịch,
cô không đủ sức để lau nước mắt cho con nữa
Kris lấy trong túi ra hộp băng
keo cá nhân, quính quáng dán lên vết thương trên trán của mẹ
- Huhuhu,..mẹ
ơi…sao nó không lành, sao vết thương không biến mất..
Dĩ Thuần nhìn con, rơi
nước mắt, cô biết mình không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng cô không muốn ra đi,