Lamborghini Huracán LP 610-4 t
When I'm Seventeen …

When I'm Seventeen …

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324252

Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.

gước nhìn tấm bảng hiệu nhấp nháy chữ “Hell Bar”. Thuyên không trả lời câu hỏi, chỉ dặn hắn ở bên ngoài đợi nó. Khôi Thần đương nhiên không đồng ý, vì tên sao quán vậy, nơi này nổi tiếng là phức tạp và đầy rẫy tệ nạn. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của vợ, Thần chỉ gật đầu, không phải hắn sợ, chỉ vì hắn tin nó

Khác xa với sự xập xệ ngoài cửa, bên trong quán Bar vô cùng hiện đại với dàn ánh sáng âm thanh khủng, hàng trăm thân người uốn lượn theo tiếng nhạc, An Hiểu Thuyên khó khăn lắm mới lách qua được, nó tiến thẳng đến chiếc bàn ở trong góc, chiếc bàn lớn nhất

Anh

Shin không ngẩng đầu lên, vẫn chậm rãi uống rượu, mấy tên xung quanh nhìn nó, vài con nhỏ quanh đó cũng xầm xì

Con nhóc nào đây? Biết đây là ai không mà tự tiện đến ve vãn hả???

Hiểu Thuyên quay sang tên vừa lên tiếng, không nói không rằng, đấm thẳng vào mũi gã. Xung quanh ồ lên ngạc nhiên, ngay sau đó, Thuyên chặn lấy ly rượu của Shin, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc

Nói chuyện điKhông có gì nóiVậy nghe em nói

Đến lúc này Shin mới nhìn thẳng vào Thuyên, đôi mắt vô hồn lạnh căm, đôi mắt từng khiến nó sợ hãi

Ngày mai em phẫu thuật rồi

Shin hơi khựng lại

Nên..đây sẽ là lần cuối em làm phiền anh, cho em 5 phút, được không?

Anh hai anh hai, xem em có gì này

Aizz em làm con dế bay đi mất rồi, phiền quá đi

Hiểu Thuyên gãi gãi đầu, đôi môi đỏ mọng chu chu ra

Anh đừng giận, đây có thể là lần cuối em làm phiền anh mà

Shin thôi không nhăn mặt nữa, cậu nhóc cười hì hì nhéo má em gái

Được rồi, sẽ không phải là lần cuối đâu, vì giây tiếp theo, anh sẽ lại cho em làm phiền, cứ một giây lại cho em làm phiền một lần, như vậy sẽ không có lần cuối nữa, được không?

…..là lẩn cuối em làm phiền anh, cho em 5 phút, được không?

Shin uống cạn ly rượu rồi đứng bật dậy

Bên ngoài trời lạnh căm

Dù đã nói rất nhiều, nhưng em vẫn phải nói, em xin lỗi..

An Hiểu Thuyên nói qua làn khói trắng, giọng nói hơi nghẹn lại. Shin dựa người vào tường khuôn mặt dửng dưng, Thuyên nắm chặt tay lấy thêm dũng khí rồi tiếp

Phải, chị ấy..vì cứu em, nên mới qua đời, nhưng, đó chỉ là tai nạn, đã 3 năm rồi, em đã sống trong mặc cảm tội lỗi 3 năm rồi, bây giờ, em sẽ không đầy đọa bản thân nữa, sẽ chấp nhận đó chỉ là một tai nạn. Mặc dù em rất muốn nghe lời tha thứ từ anh, nhưng, em không còn nhiều thời gian để đợi nữa..

Sắc mặt Shin ngày càng tối sầm, Thuyên hơi run, nhưng nó vẫn thu hết dũng khí, bước đến trước mặt anh

Em chỉ hi vọng, anh cũng có thể buông tha cho chính mình, không còn phải sống trong đau khổ nữa, nếu việc hận em có thể khiến anh thoải mái hơn, thì anh cứ hận đi…Em đi đây

Thuyên cúi đầu thở phào, những gì mà bao năm qua nó muốn nói, đều đã nói hết rồi, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước khi khuất hẳn sau góc quẹo nó không quên ngoảnh đầu lại

Hãy thường xuyên gọi điện cho ba mẹ nhé, họ rất nhớ anh

Hiểu Thuyên hơi mỉm cười đưa tay lên chào rồi đi mất. Shin thở dài, anh bất chợt nhớ lại cô em gái bé nhỏ ngày xưa, hay phá phách đùa nghịch, hay lăn ra cười đến đau cả bụng. Có lẽ An Hiểu Thuyên đã quên rồi, ngày xảy ra tai nạn, Shin cũng có mặt, mặc dù nó là nguyên nhân giác tiếp khiến cho người anh yêu qua đời, nhưng anh không hận em gái mình. Shin tỏ ra lạnh nhạt chán ghét Thuyên thật ra, chính là vì nó đã từng nói với anh

An Hiểu Thuyên ngồi bệt ra đất khóc um sùm, Shin lo lắng chạy đến dỗ em gái

Em sao vậy? Bị đau ở đâu sao??Anh hai..anh hai

Hiểu Thuyên mắt tròn to ngấn nước ôm lấy anh trai mình, nói trong tiếng nấc

Tiểu Thuyên sợ lắm, em không muốn chết, em không muốn rời xa anh hai đâuEm nói ngốc nghếch gì thế?Hôm nay ở trường cô nói, chết nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại, sẽ không bao giờ được ăn chung, chơi chung với nhau nữa, nghe cô nói xong, bên ngực trái của tiểu Thuyên đau lắm

Đó chính là lần đầu tiên An Hiểu Thuyên biết được thế nào là đau trong lòng, cảm giác lúc đó của nó, là đau hơn trầy đầu gối rất nhiều, đau đến nỗi nó đã khóc thét lên

Shin lúc đó đã đủ tuổi để nhận thức được, và anh bắt đầu rời xa em gái mình, rời xa cả gia đình, để Thuyên được hưởng trọn sự quan tâm của ba mẹ, để nó quen với việc không có anh trai, để Hiểu Thuyên không còn phải đau như vậy nữa

Shin thảy điếu thuốc xuống, lấy chân dập tắt, đôi mắt lạnh lùng khe khẽ nhằm lại

Nỗi đau đó, cảm nhận được rồi

Về rồi đây

Dương Khôi Thần cúp máy, cười rồi đội nón bảo hiểm cho Thuyên

Đi nào

Lại một màu trắng và mùi thuốc sát trùng, Hiểu Thuyên ngồi trên giường đung đưa chân, có tiếng gõ cửa, bác sĩ Văn bước vào

Sẵn sàng rồi chứ?

Thuyên hít một hơi sâu, gật đầu.

An Hiểu Thuyên nằm trên giường, ba y tá đến đẩy nó đi, bác sĩ Văn