
h rắm” để đuổi cô ta ra rồi, đừng lo nhé
- CÁI Gì……
Thuyên lồng lộn lên, may là chân nó đang bị thương, không thì…
Hôm sau
- Thế nào???
An Hiểu Thuyên từ phòng vệ sinh bước ra, trên người mặc bộ đầm hôm qua, tóc để xõa, môi đánh chút son. Gim chống cằm ngắm nghía, rồi đưa tay giơ ngón cái lên
- Mà hôm nay nhóc Won không đến à???
- Có, sáng sớm đã đến rồi, còn khóc nữa chứ, trời ạ thằng nhóc thật đáng yêu
Thuyên cười khi nhớ đến bộ dạng cố không khóc của Won sáng nay, lúc đó nó hỏi làm gì mà khóc, thì Won cúi gằm mặt nói lí nhí là vì cậu thấy đau lòng, Thuyên cảm động quá bay vào ôm chặt lấy cậu nhóc thì Khôi Thần đẩy cửa bước vào. Ôi cái gương mặt ghen tức của hắn sao mà tức cười, đúng là một buổi sáng nhiều niềm vui
- Vậy anh Khôi Thần đâu rồi?
- Hắn ta về nhà thay đồ rồi. À mà…
- ???
- Cậu thích tên kì đà à?
- Sao???
- Đừng chối, nhìn ánh mắt cậu là biết
- Không…không có đâu, cậu lầm rồi
- Vậy tại sao ngày nào cậu cũng làm cơm cho hắn ăn, lúc trước thì là sẵn tiện, còn bây giờ, cơm trưa của tớ là cháo, của hắn là cơm cà-ri, cơm tối của tớ vẫn là cháo, của hắn lại là mì ý???
- Ơ..tại vì..
Cốc cốc
Đang lúc Gim bối rối không biết thanh minh thế nào thì có tiếng gõ cửa, nhỏ thờ phào, Thuyên thì cụt hứng
- Xin chào
Thuyên thở dài, thế là toi mất ngày vui
- Cô khá lắm
Triệu Như Quỳnh tự nhiên ngồi xuống ghế sopha, bắt chéo chân, vừa nói vừa vỗ tay
- Nếu cô đến chỉ để nói không đầu không đuôi thì xin về cho
- Kế hoạch bắt cóc, rất tuyệt
Lúc này Thuyên mới nhìn vào cô ta, đôi mắt trở nên thích thú hơn
- Không ngờ cô lại bỉ ổi đến vậy, sai đàn em của mình bày ra vụ bắt cóc
- Chẳng phải tôi đã từng nói, vì thứ mình muốn, tôi sẽ dùng mọi cách để có được còn gì
- Hừ, một đứa con gái chẳng có liêm sỉ như cô không xứng đáng có được Thần
- Cô thì xứng sao?
- Đương nhiên
Hiểu Thuyên nhếch miệng cười, rồi nó đứng dậy, tiến về phía Như Quỳnh, cúi thấp xuống và nói nhỏ vào tai cô ta
- Trò vừa ăn cướp vừa la làng này là tôi học từ cô đó, không tồi chứ?
- Ý cô là gì??
Thuyên nhún vai đáp lại ánh mắt giận dữ của Quỳnh. Có điện thoại, nó bắt máy, nói vài câu rồi xách túi bước ra
- Lần khác nói tiếp
Nó nháy mắt chào Như Quỳnh, bỏ mặc cô ta với nỗi hoang mang
Vừa ngồi vào xe Thuyên đã cảm thấy một bầu không khí rất lạ, nó định hỏi nhưng thấy sắc mặt Khôi Thần thì lại thôi
Nơi ông bà Dương tổ chức lễ kỉ niệm ngày cưới chính là Phu thê các. Vừa đến nơi, những nhân viên đã hỏi thăm tụi nó tới tấp. Hiểu Thuyên vui vẻ trả lời còn Khôi Thần vẫn giữ im lặng
- Mừng lễ kỉ niệm, chúc ba mẹ răng long bạc đầu ạ
- Cám ơn con
Mama Dương vui mừng ôm lấy Thuyên, ông Dương Chấn cũng vỗ vỗ vai nó cười hiền
- Chà lâu rồi không gặp, sắc mặt con hình như không được tốt lắm. Chân bị sao thế kia?
- Dạ không có gì đâu ba, con bất cẩn nên bị thương nhẹ thôi ạ
Rồi mọi người tiếp tục trò chuyện trong suốt bữa ăn nữa, chỉ có mỗi Khôi Thần không tham gia. Ông bà Dương nghĩ vì con trai mình lúc đầu vốn đã không muốn đến lễ kỉ niệm rồi nên nghĩ hắn phản ứng như thế là đương nhiên, còn Thuyên thì sắp chịu hết nổi
Lúc mọi người tỏa ra sàn khiêu vũ, nó vỗ vai hắn
- Này, hôm nay bị gì thế?
- …..
- Này
- ….
- Dương Khôi Thần
- …..
- Có chuyện gì sao???
- ……
- Hay..anh đã nghe thấy rồi
Lúc này Khôi Thần mới quay sang nó, khuôn mặt ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận
- Vậy chuyện đó có thật
- Không sai
- Tại sao?
- Một chút kích thích để anh nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn
- Cô…
- Anh muốn chữi mắng gì cũng được, chuyện tôi làm tôi chịu
- …
- Thật đáng tiếc vì kế hoạch thất bại rồi, mục đích của tôi chẳng đạt được
Nhìn An Hiểu Thuyên ngồi thở dài, Khôi Thần càng thấy giận, hắn đứng bật dậy khiến nó hết hồn, rồi tự nhiên hắn nắm lấy tay nó, lôi ra sàn nhảy
- Làm …làm gì vậy??
Vừa lôi nó đi theo nhạc Thần vừa nói
- Có rốt cuộc là não bị đứt mất dây thần kinh nào mà bày ra cái trò này
- ….
- ..để cho chính mình bị thương đến thế kia hả
- ….
- Đây chẳng phải lần đầu tôi bị kéo vào những trò điên khùng của cô, nhưng lần này cô lại khiến mình bị thương, tại sao vậy?
- Anh giận…vì tôi bị thương sao?
Hiểu Thuyên ngước lên nhìn Khôi Thần, hắn cũng cúi xuống nhìn nó, không đáp, hắn chợt nhấc nó lên, cho nó dẫm lên chân mình và dìu nó nhảy tiếp
- Lần sau đi học nhảy giùm đi
- Này..
- Khi nhận được tin nhắn..
- “Muốn cứu người mày yêu thì đến nhà kho ABC ngay”???