
ng Thuyên dậy lên biết bao cảm xúc, ganh tỵ trước tình càm hắn dành cho Triệu Như Quỳnh, đau lòng vì sự ngốc nghếch mù quáng kia, và nhiều hơn hết là sợ hãi. Sợ vì thiếu chút nữa nó đã mất người con trai đó rồi, sợ lưỡi hái tử thần lần sau sẽ không dễ dàng sượt qua hắn thế nữa, sợ vì cái chết có thể đến rất ngẫu nhiên và vô tình. Thật buồn cười khi bản thân nó lại chưa hề nếm trải cảm giác sợ như vậy khi chính mình mới là người luôn đứng dưới lưỡi dao tử thần
- Làm trò gì vậy?
Thần bước vào nhà, nhìn vào phòng khách mà giật mình, 3 người đang chụm lại một góc, với cây nến đã gần tàn trong khi cả căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh mịch, rất dễ liên tường đến những hình ảnh kinh dị. Hắn lắc đầu, 2 tên kia lại bày trò điên rồi. Với tay bật công tắt điện, hắn giật cả mình khi một thân người đang lao đến, ôm chầm lấy hắn, và do bất ngờ không có thế, cả 2 đều ngã xuống sàn nhà
- Này làm cái gì thế
Mặc cho Thần kêu la, Thuyên cầm vạt áo học sinh xé toạt một đường, rồi nó nhìn chăm chăm vào cơ thể của hắn
- Tôi…tôi có mang đồ ăn về đây này,…đừng…đừng làm gì tôi
Thần nhìn nó, mặt hơi tái, giọng nài nỉ, trái với dự đoán, nó vẫn giữ nguyên tư thế và ánh mắt, không dời đi. Và rồi, một giọt nước mắt rơi xuống bờ ngực săn chắc
- Joe? Có chuyện gì vậy??
Thần chống khuỷu tay xuống sàn, cố kề sát vào mặt Thuyên, giọng lo lắng. Nó đưa tay chạm nhẹ vào những vết sẹo đã mờ, rồi bỗng lao đến ôm chặt hắn, khiến hắn lại bị đè nằm xuống sàn
- Không sao, không sao đâu, có em ở đây rồi
Thuyên nén tiếng nấc, cố nói thật rõ ràng. Thần bất ngờ, không hiểu gì cả, cố gỡ nó ra nhưng không được. hắn thở dài đành để yên. Gim đã xuống bếp rửa nốt đống bếp đĩa, ý tứ để khoảng không gian riêng cho 2 người, nhưng Jin thì không, cậu vẫn ngồi lì ở ghế sôpha, chăm chú nhìn như đang xem phim hay. Vẫn trong tình trạng bị Thuyên ôm chặt, Thần liếc nhìn Jin, cậu nhún vai
- Tao chỉ nói những gì cần nói, nothing more (không gì hơn)
Thần biết cái “nothing more” của Jin, chỉ khi nào không còn gì để nói để chém để thêm thắt vào nữa thì cậu mới “nothing more” thôi. Hắn chẳng dư hơi mà hậm hực với Jin, lấy tay đỡ lấy cổ Thuyên, một tay luồn xuống chân, hắn bế bổng nó lên, cũng may thể lực hắn tốt, không thì chẳng thể nào đỡ nỗi con heo có thể ngủ say chỉ trong vai phút kia từ tư thế nằm được. Để mặc Jin với bộ phim hành động, Thần bế Thuyên lên phòng, đỡ nó nằm xuống giường, hắn toan đứng dậy thì nhận ra cánh tay của nó vẫn lì lợm ôm chặt cổ hắn, khó khăn lắm hắn mới gỡ xuống được, rồi không biết nghĩ gì, Thần ngồi xuống bên giường, nhìn nó đang say sưa trong giấc ngủ, vài sợi tóc nâu xòa xuống đôi mắt bướng bỉnh, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại. Một cơn gió mát rượi tràn vào phòng, vài mảnh giấy do không được giữ lại nên bay tứ tung, và một tờ giấy với cái tip to đùng bằng mực đỏ khiến Thần chú ý: “Chiến lược đánh đuổi tình địch”. Hắn nheo mắt, rồi không nén được một nụ cười, hắn quay sang nhìn nó, cúi người xuống hôn lên vầng trán ương bướng
- Chúc ngủ ngon Joe
Dù rất phiền phức nhưng Thần cũng rất muốn xem nó sẽ đối phó thế nào với “tình địch”, đó chắc chắn sẽ là một màn kịch hay, còn bây giờ, hắn phải xuống nhà cho tên lắm mồm kia một trận đã mới thấy nhẹ nhõm mà chờ xem kịch được
Căn tin trường M
- Sao em không chuyển qua đây học luôn đi?
Jin khuấy ly sữa nóng nói, lập tức chiếc muỗng nhắm trúng ngay đầu cậu. Thần hậm hực liếc nhìn thằng “bạn thân”, rồi lại nhìn sang Thuyên, nhưng hắn bất ngờ, trái với khuôn mặt sung sướng vì nhận được lời gợi ý rất hay thì nó chỉ trầm ngâm. Nhận thấy phản ứng không bình thường của mình, Thuyên cười, vuốt vuốt lại mái tóc, cúi đầu lý nhí
- À..vì….tôi đang..làm trùm mà, qua bên đây cho thành osin của các anh chắc
Nó cố tìm một lý do nào nghe hợp lý nhất, nhưng sao nghe vẫn chẳng ra làm sao, vậy mà cả Jin và Thần đều gật gù vẻ như tin
- Cô nghĩ thế là phải, vậy thì về trường cô mà làm trùm mỗi ngày đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa được không
Thuyên thở phào, không đáp lại lời khích bác của Thần, nó vẫn ngồi lỳ bên cạch hắn, ý chẳng để tâm. Thần ghét cay ghét đắng cái tính lì lợm của vợ hắn, mỗi lần như vậy hắn đều chẳng thể làm gì
Đột nhiên cả nhà ăn nhao nhao lên, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa
- Chà đúng là cảnh hiếm hoi đây
Jin vẫn tiếp tục nguậy nguậy cốc sữa, tay chống cằm nhìn con người vừa bước vào căn tin, cũng là người gây ra tình trạng xào xáo kia. Vừa nhìn thấy Shin, Thuyên đã run khắp người, vụ việc lần trước nó vẫn chưa quên nên giờ nó thật chẳng dám nhìn mặt anh. Đẩy ghế đứng dậy, Thuyên nói gấp
- Được rồi tôi về trường đây, học vui vẻ nhé chồng
Bỏ lại nụ cười méo xệ, nó nhanh chóng lủi mất. Thần nhíu mày nhìn theo, mọi lần đuổi khản giọng nó cũng chẳng chịu nhích mông lên, vậy mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn một cách kì lạ như vậy. Thực ra Thuyên không chuyển qua trường