XtGem Forum catalog
Vương Xà

Vương Xà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326125

Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.

g tổn. Bạch Xà – Hắc Xà – Độc Xà lại chọn cho mình con đường đi chông gai nhất, đau khổ nhất. Bạch Xà, sống làm “cái bóng” cho chị gái mình suốt bảy năm qua. Yêu không được mà hận cũng không thể, gần mà không thể với tới, sát mà không thể ôm vào liệu còn gì đau hơn? Người mình yêu khi ôm mình lại gọi tên người con gái khác còn gì khổ hơn? Hắc Xà sống mà như đã chết, luôn nhấn chìm mình vào trong quá khứ đau khổ mất người yêu thương bảy năm qua. Yêu cô nhưng không thể gần, yêu gương mặt đó mà lại không thể chạm đến; đã bao nhiêu lần khi đêm tỉnh giấc đã ngỡ cô về với mình nhưng lại nhận ra chỉ là giống nhau mà thôi? Biết là sẽ làm tổn thương người mình yêu quý như em gái mà không thể đẩy cô ra xa, biết là sẽ khổ đau nhưng không thể bước vào. Liệu, còn lối thoát nào cho anh? Độc Xà, sống bảy năm nhấn chìm mình trong quá khứ của hận thù, u uất của địa ngục. Bao nhiêu đêm trái tim thổn thức rồi lại hóa thù hận để cô hận càng thêm hận. Cuộc đời con gái ngắn ngủi, vậy mà đã bỏ qua bao vui buồn khác để nhấn thân mảnh mai vào vũng máu đó. Không thể dãy dụa cũng không thể đứng yên chịu chết trước số phận. Làm sao để sống cho thỏa mong ước của một người con gái nhỏ bé?

Kết thúc, tất cả chỉ có tổn thương và tổn thương.

Nhìn Hắc Xà siết chặt tay không cho mình thương tổn Độc Xà, gương mặt tái nhợt mà môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, vành mắt Huyết Xà đỏ ngầu lên vì giận giữ. Giờ thì anh đã hiểu được rốt cục vì sao Hắc Xà cần anh yêu Bạch Xà và biết anh sẽ yêu Bạch Xà. Tại sao người con trai vừa là anh em lại là bạn hữu của anh lại phải làm tới mức chọn cái chết tất cả thế này. Ân oán bảy năm qua không phải ở chữ “tình” mà là ở “quá khứ” – cái kỷ niệm xa xôi khi mà tất cả còn chưa sinh ra và tạo nghiệt là khi họ được sinh ra trên cuộc đời này. Một con rắn ấp trứng nhưng khi trứng nở ra lại chỉ có một quả trứng là con mình; đó chính là tạo nghiệt của con rắn đó. Nó không phải ấp hộ, không phải cưu mang mà là đang trả thù cho tất cả; một cuộc trả thù hài kịch nhất trong lịch sử. Đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Độc Xà, Huyết Xà vừa đi vừa nói. Giọng nói anh lạnh lùng, mỗi một câu một chữ làm cho người ta có cảm tưởng anh đang gằn lên và nó chính là mỗi một mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực Độc Xà:

_ Độc Xà, cô có biết Hắc Xà không phải con ruột của ông ta không? Cậu ta là quân cờ trong tay ông ta mà thôi; tất cả chúng ta đều vậy. Hắc Xà là đứa trẻ mồ côi được ông ta sinh ra từ nơi tận cùng của địa ngục, nơi chứa đựng những nhục dục của những gã đàn ông bẩn thỉu và những ả đàn bà đáng khinh bỉ. Vậy, cô thù hận cậu ta cái gì??

Nghe lời nói đó, Bạch Xà cùng Độc Xà đều sững sờ. Sự thật không ai biết. Sự thật chưa bao giờ được tiết lộ đó… Cái sự thật chia cách anh và cô, tạo nên hận thù của ngày hôm nay đây sao? Nếu như vậy thì bao nhiêu năm qua rốt cục Độc Xà – cô đang theo đuổi và thù hận cái gì đây?

Nhìn người con trai nằm dưới đất đang dần dần lịm dần và hôn mê nhưng nụ cười anh vẫn cứ thế nhẹ nhàng, ấm áp và mãn nguyện. Lao vút mình tới phía người con trái đang nằm đó, Độc Xà hét lên phẫn uất và đau đớn. Bảy năm trước khi biết chuyện cô đã điên cuồng hận thù mà không cho anh lấy một lần giải thích rõ mọi việc. Giờ đây, bảy năm sau, cô đã tự tay mình trả thù và giết đi chính anh – người con trai cô yêu tới vô tâm vô phế.

Độc Xà vuốt nhẹ lên gương mặt anh – người con trai cô yêu nhất, dành tất cả tình cảm còn lại mà hận mà yêu. Giọt nước mắt mặn chát, ấm nóng nhỏ lên gương mặt đang mất dần sắc hồng của anh. Khẽ mỉm cười, Độc Xà giơ tay lên rồi cắn phập vào cổ tay mình, từng giọt máu thi nhau chảy ra và rơi xuống cả mặt anh. Cô cúi xuống, hôn lấy đôi môi đã tái đi của anh; nụ hôn mang theo vị máu tanh nồng cùng sự yêu thương, đau đơn, nhớ nhung và nguyện ước… Dòng máu này bảy năm qua chứa đựng hận thù nhưng cũng không ngừng len lỏi chảy vào tim những nhịp đập yêu thương…

Liệu, tình yêu của cô gái quanh mình chỉ có độc và độc liệu có thể sưởi ấm tim anh để trái tim kia lại đập, thân nhiệt kia lại ấm lên không? Thuốc giải không chỉ ở dòng máu đỏ tươi kia mà còn phải là tình yêu đó nữa; tình yêu anh hằng ao ước bảy năm qua…



Hắc Xà được Huyết Xà đưa về bang, mặc dù ngày hôm sau anh đã tỉnh lại nhưng do độc tính của Độc Xà tạo ra quá mạnh nên Hắc Xà không thể hồi phục trong ngày một ngày hai được. Khi anh mở mắt ra, gương mặt đầu tiên xuất hiện trước mắt anh chính là Độc Xà – người con gái anh yêu tới bất chấp tất cả. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ ngầu vì khóc, anh chưa bao giờ muốn cô khóc cả, nhất là vì anh, bởi nhìn thấy những giọt nước mắt đó anh cảm thấy mình chưa đem lại hạnh phúc cho cô. Chạm tay lên gương mặt cô, quệt đi những giọt nước mắt nóng hổi đó, anh khẽ nói:

_ Anh yêu em.

Độc Xà nghe vậy càng khóc hơn, cô nợ anh – nợ cả tình cảm to lớn anh dành cho cô. Ôm chầm lấy anh, cô biết rằng bảy năm qua cô yêu anh nhiều như thế nào. Thời gian kia chưa bao giờ có thể chia lìa được cả hai, chỉ càng làm cho cô càng yêu người con trai này hơn