
/>chắc rằng nó đang sợ lắm. Rồi bỗng dưng một trái bom rơi xuống. Ông
không còn biết gì. Trước đó ông định ép nó vào người, ông định ép nó vào ngực mình nhưng không kịp. Một luồng sáng lóe lên như cắt đứt đôi tay
của ông. Khi ông tỉnh lại thì đứa bé đã chết rồi. Ông còn sống được là
bởi vì ông là người lớn, sức chịu đựng tốt hơn. Người ta nói khi ẵm đứa
bé lên, bàn tay của ông vẫn còn trên người nó.
Tôi rùng mình:
- Lúc đó nó đã bị cắt khỏi người ông rồi phải không?
- Ừ, người ta đã chôn bàn tay và bàn chân của ông dưới một hố bom. Sau đó lấp đất lại, trồng lên trên đó một cây dừa.
- A! Con biết chỗ đó rồi.
- Ừ. Con hãy đến thăm nó giùm ông nhé, giống như con đã đến thăm ông vậy, vì đó là một phần cơ thể của ông còn nằm lại.
Tôi gật đầu:
- Con sẽ đến thăm nó giùm ông, con sẽ nói với mọi người, dưới gốc dừa có bàn tay của ông để lại lúc ẵm một đứa bé.
- Con nhớ nói đứa bé vẫn còn sống nhé!
- Tại sao vậy ông?
- Ông cũng không biết nữa - ông thở dài - có lẽ khi nói cứu sống
được một đứa bé, sẽ tốt đẹp hơn. Ông rất ân hận khi đã lỡ nói với con
đứa bé đã... Nhiều năm qua rồi, ông vẫn muốn nó được cứu sống kia.
- Con hứa, con sẽ nói...
- Ừ. Nhớ nhé. À, cây dừa có sai trái không?
- Có, ông ạ. Nó rất ngọt. Nhưng con biết vì sao nó ngọt rồi.
- Tại sao vậy?
- Nó trả công ông đó. Ðúng rồi! Con sẽ nói với tụi bạn rằng dưới
cây dừa có một điều bí mật. Chúng sẽ trố mắt hỏi Cái gì vậy? Con sẽ giả
vờ như suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói là vì dưới cây dừa có một bàn
tay!
Ông Tư bật cười:
- Con làm ông hồi hộp quá! Con cho ông xem bàn tay của con đi.
Tôi xòe mười ngón ra. Ông khen:
- Ôi! Chúng thật dễ thương. Ông ước gì được một ngón.
Tôi nói:
- Con sẽ cho ông ngón út. Con kể bí mật này cho ông nhé, trong mười ngón tay, con thương nhất là ngón út. Nó là ngón thiệt thòi nhất, bé
tí. Nó yếu nữa. Ông thấy không, nó nhúc nhích rất chậm, vậy mà lâu lâu
con còn cắn nó một cái. Nhưng mà thôi, con sẽ cho ông mười ngón.
- Làm sao ông lấy được.
- Dễ lắm. Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên
"bàn tay ơi lấy cho tui cái bánh". Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho
ông ngay.
Ông cười khà khà:
- Ôi hay quá! Thật là hấp dẫn, vậy mà ông không nghĩ ra được. Ðể ông thử nhé! - Ông hắng giọng rồi sôi nổi nói - Bàn tay ơi!
- Ơi! Có tui đây! - Tôi nói to. Tui là bàn tay đây! Bàn tay xin tuân lệnh hoàng thượng!
Chú Hùng yêu cô Hồng - con ông Tư. Chuyện đó cả xóm ai cũng biết.
Mẹ tôi nói chú Hùng mắc cỡ. Khi mắc cỡ mặt chú cứ đen xì ra. Tôi đã nhìn thấy mặt chú đen xì rồi, nhìn ngộ lắm. Ðôi tai lại đỏ rực.
Tôi cũng biết một bí mật về chú, chú sợ cô Hồng. Cứ thấy mặt cô
Hồng là sợ. Hay vậy đấy. Ngoài cô Hồng ra, chú không sợ gì hết. Cô Hồng
đi làm trên tỉnh, mặc áo dài, lúc thì màu xanh, lúc thì màu đỏ. Chú nhờ
tôi nói với cô Hồng là mặc áo dài màu xanh sẽ đẹp hơn. Cô Hồng ứ lên một cái, bảo tôi:
- Ai bắt không biết nữa! Nhớ về nói như vậy nhé.
Tôi trợn mắt:
- Nói làm sao hả cô?
- Thì nói như vậy đó!
- Nhưng cô có gì nói đâu?
- Có chứ. Con cứ nói với chú Hùng là cô Hồng nói "ai bắt không biết nữa". Vậy đó là chú Hùng hiểu liền. Nhắc lại cho cô nghe đi.
Tôi bật cười, nhắc lại:
- Ai bắt không biết nữa!
Cô Hồng gật đầu:
- Ừ, ừ. Giỏi lắm! Cô cho cây kẹo nè, lần sau cô sẽ cho nhiều hơn!
Thế là cô đi lên tỉnh. Một tháng về nhà chỉ hai lần. Lần nào về, cô cũng mặc áo dài xanh tuyệt đẹp. Mẹ tôi nói ở làng chỉ có mái tóc cô
Hồng là mượt nhất. Hồi còn con gái, tóc mẹ không được mượt như vậy. Tôi
cũng có nghe chú Hùng khen. Chú nói nhìn mái tóc cứ tưởng như một ngọn
suối. Mẹ tôi đi ngang nghe được, cười khúc khích, đùa:
- Ôi! Nếu như thế nó sẽ chảy hết, còn gì...
Từ đó, mỗi lần gặp cô Hồng, tôi cứ tưởng tượng một ngày nào đó, tóc cô bỗng "chảy" hết, chỉ còn cái... sọ dừa! Thế là tôi cười tủm tỉm. Tôi có cảm giác như mình vừa biết một bí mật của cô Hồng. Có một lần dại
miệng, tôi kể cho chú Hùng nghe. Chú cười ngất. Nhưng sau đó chú bảo tôi không được kể cho ai nghe. Chú sẽ buồn lắm! Ðó là điều bí mật chỉ có
tôi và chú biết thôi. Và tôi đã hứa với chú.
Những hôm cô Hồng về, chú cứ đi lảng vảng trước nhà ông Tư. Mặt chú đen xì xì. Mẹ tôi nói:
- Cái thằng, yêu người ta thì phải nói cho người ta biết, người ta vui. Có gì mà sợ?
Tôi nói:
- Ðể con nói cho!
Tôi chạy vù vào nhà cô Hồng. Tôi nói:
- Cô Hồng ơi, chú Hùng đợi cô ngoài trước kìa!
Cô Hồng bận áo dài xanh đi ra. Chú Hùng đã chạy mất tích.
Sáng hôm sau, khi chú Hùng ch