
đỏ mặt, tiếp tục hôn sâu nàng. Sau vài phút mới luyến tiếc buông nàng ra.
- Ưm..
- Bảo bối! Nhớ anh sao? - Hắn cười cười, bàn tay làm càn trên cơ thể trắng nõn của nàng.
- Không muốn! Tránh ra! - Nàng có chút run rẩy vì khoái cảm mà hắn mang đến, nhưng vẫn cứng đầu cố đẩy hắn ra.
Hắn cười. Nhóc con này thật cứng đầu chết đi mà! Dễ thương quá đi! Hắn đưa tay bẹo má nàng nói:
- Bảo bối! Em thật đáng yêu quá đi!
Do tay hắn làm lực quá, ngón trỏ bỗng tuột xuống đi vào miệng nàng. Ngón
tay chạm vào đầu lưỡi phấn nộn của nàng. Cổ họng hắn có chút cứng ngắc.
Nhìn hắn không có phản ứng gì, nàng cười cười. Hắc hắc, hắn không làm gì được nàng, vậy nàng chơi đùa chút.
Nói rồi, đầu lưỡi nàng quấn quanh ngón tay hắn, đi qua lại khiến hô hấp hắn trở nên dồn dập. Ặc! Hắn sáng sớm đã muốn lắm rồi! Giờ nàng là đang khiêu khích hắn.
- Nha! Em biết mà! Anh chẳng làm gì được em đâu! Bleeh! - Nàng ngồi bật dậy, lè lưỡi châm chọc hắn.
Vừa thoát khỏi vòng tay hắn, nàng đi xuống giường. Chưa kịp mở miệng thì
bàn tay to lớn đã túm lấy nàng lôi trở lại giường. Hắn ép chặt nàng
xuống cười:
- Bảo bối! Em nghĩ có thể thắng được anh?
- Kyahh!!... - Nàng bỗng bị hắn xâm nhập, không có biện pháp chỉ biết kêu lên.
Lực đạo của hắn ngày một nhanh và mạnh dần. Nàng chỉ biết gượng sức đẩy hắn ra, thỉnh thoảng lại khẽ rên lên vài tiếng.
Hắn nhìn nàng dưới thân. Ánh mắt mơ màng, đôi môi căng mọng ửng đỏ, hai hàm răng trắng sáng khẽ nghiến lại chịu đựng, hai tay chống lên ngực hắn cố đẩy hắn ra, thỉnh thoảng lại đập vào ngực hắn. Hắn cười tà:
- Vy Vy! Anh đã nói em đẹp nhất khi ở dưới thân anh mà! Nhưng vẻ đẹp này... chỉ có mình anh được ngắm thôi...
- Á!!! Đau quá à!!! Con mèo chết bầm kia!!!
Lãnh Phong ngồi trong phòng khách. Nghe tiếng kêu của nàng ngoài sân, không đứng dậy đi ra, nói với mọi người trong bếp:
- Cô ấy không sao đâu! Cứ tiếp tục đi!
Tiểu Vy ngoài sân, ngồi hậm hực nhìn con mèo lạ hoắc đang bị Tiểu Hắc và
Tiểu Bạch đuổi chạy toán loạn. Do hôm nay mọi người đều mở tiệc đêm nên
quản gia cùng mọi người đều được về nghỉ ngơi ở căn nhà đối diện. Căn
nhà đó vốn được xây riêng cho nhân viên. Đếm ra thì không biết gia tài
của riêng hắn có bao nhiêu, nhưng mà nàng lên bản đồ vệ tinh còn nhìn
thấy chỗ này lớn nhất trong khu cao cấp đây thì biết rồi.
- Méo!!! - Con mèo nhảy qua người nàng.
Nàng xám mặt, cầm viên đá bên cạnh ném đến chỗ con mèo:
- Con mèo đáng ghét! Cớ đâu mày chui vào đây? Cút nhanh!!!!
Trời ơi! Lúc này chú mèo đang chạy hục mạng bởi hai chú chó to lớn hình thể y như sói kia đuổi, lại thêm cô tiểu thư kia ném đá(nghĩa đen nha!) nữa.
Biết thế nó không nên cào cô tiểu thư kia, để giờ này đâu phải khổ sở
nữa.
- Aizzz!!! Con mèo chết bầm! Ai cho mày chạy? Làm đau bổn cô
nương đây thì phải trả giá! - Nàng đứng lên, thấy khẩu súng ở trên bàn.
Vốn sẽ định làm con mèo kia đứng lại, nàng bóp cò:
- Đoàng!!!
Ôi
trời! Tưởng nó đứng lại ai ngờ nó chạy nhanh hơn. Chạy sâu vào trong
vườn mất rồi! Nàng chạy theo. Căn bản nghĩ lần này con mèo kia chết
chắc!
Hắn ngồi trong nhà, lúc trước còn nghe tiếng mèo kêu chó sủa,
cả tiếng nàng hò hét nữa. Sau hồi súng vang lên thì mất tăm, không tiếng động gì cả. Tất nhiên ở tình huống này ai cũng sẽ sinh nghi, vội chạy
ra ngoài, hắn nhìn bao quát một lượt không hề thấy bóng dáng nàng đâu.
Khẽ nhíu mày hắn gọi:
- Tiểu Vy!
Không tiếng động.
- Hắc Bạch! (Hehe! Dù gì cũng là một cặp nên Hắc Bạch cho nhanh!^^)
Không tiếng động.
Hắn nhíu mày chặt hơn, vội cước bộ đi sâu vào trong vườn.
- Đoàng!! - Tiếng súng.
- Ááá!!! - Tiếng nàng thét lên.
- Gâu!! Gâu!! - Tiếng hai chú chó lẫn lộn âm.
Chết tiệt! Hắn còn chưa thấy nàng, nghe tiếng động này nhỡ nàng bị thương thì sao? Nàng là vừa khỏi bệnh mà.
Đi đến cuối vườn, nỗi lo lắng trong lòng hắn mới nguôi đi một chút. Nàng
đang cầm súng chĩa về vách tường trên cao, còn hai chú chó thì vẫn ngồi
đấy nhìn hắn.
- Vy Vy?
- A! Phong... - Nàng chạy đến ôm người hắn.
- Em làm sao vậy? - Hắn ôm nàng vào lòng, cảm nhận thấy nàng có chút run rẩy.
- Em... - Nàng cắn răng, từng giọt mồ hôi thấm đẫm trán.
Hắn lấy súng từ tay nàng, phát hiện một thứ thiếu thiếu ở bàn tay nàng. Nhíu mày hỏi nàng:
- Nhẫn của em đâu?
- A... Nhẫn của em... - Nàng vội rụt tay lại, ấp úng.
- Mất phải không?
- ...
Không sao! Không sao! Hắn đã dự định trước chuyện này. Vợ trẻ con, ham chơi
quá lúc đi về ắt hẳn sẽ mất thứ gì đó. Chưa cưới, hắn còn có thể mua
chiếc nhẫn khác.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối, thời điểm này là lúc cả 6 người ngồi ở bàn hàn huyên linh tinh đủ thứ trên đời.
- Nè! Phim m