
vẫn luôn tranh ăn nhưng hôm nay không hợp lí lắm. Con Cáo
trở nên kén chất đạm và lại muốn làm thỏ ăn cỏ, chẳng lẽ cô ta biết mình không
bỏ gia vị vào rau xanh à ? Lạc Thiên nãy giờ chỉ toàn ăn vã... cơm - thức ăn an
toàn nhất, thi thoảng thì đá vài cậng rau. Vô tình cả hai cùng nhằm trúng một
mục tiêu, sợi rau loằng ngoằng kết nối từ anh và kết thúc trên đầu đũa của cô,
tô rau còn lại phân nửa, đắt hàng như tôm tươi, trái với các món mặn.
- Hầy, tránh ra ! - Anh cục mịch phát âm, tay còn lại đẩy đĩa cá sang bên như
“thánh chỉ”: đây mới là đồ của thảo dân.
Khả Vy vốn đã thích ứng với con voi còi, thôi thì nhường, cô chuyển hướng, gắp
một miếng thịt cá về bát.
- Này ! - lỡ chúng rất mặn, ăn vào sơ cứng động mạch, hay quá ngọt dẫn đến tiểu
đường hoặc quá cay bị bỏng lưỡi... khổ thân... Cáo.
Khả Vy đưa mắt về phía anh, bắt gặp nét bối rối rồi nhìn xuống tiếp tục. Đừng
bảo hắn tham ăn đến nỗi muốn biến mình thành còm hương, cứ như kiếp trước mình
nợ hắn miếng ăn vậy.
- Cô nấu ăn dở tệ ! Dở lắm ! - Lạc Thiên đẩy đĩa cá và đồ kho ra xa góc bàn.
Chẳng buồn đáp, hắn chê thì mình tự an ủi, Khả Vy gắp đồ về bên.
- Đã bảo dở là dở ! Khó ăn lắm! Không ăn nữa ! - Khác hoàn toàn với dự tính,
Lạc Thiên đã định để con Cáo ăn mặn khát nước, rồi lên án chê bai nhưng đằng
này anh đốt cháy giai đoạn, thực hiện sang bước hai.
- Anh không thích thì có thể ăn hàng, đồ tôi nấu thì tôi ăn ! - Đáng ghét, dù
cô không khéo tay thì món ăn vẫn được gọi là thực phẩm, chúng không hề cháy
than, chua loét đến nỗi khó nuốt và phải nhăn nhó khi nuốt chửng. Hắn lại thích
gây sự đây mà.
- Cô nói kiểu đấy mà nghe được à ?
- Làm sao không được ? Anh chê tôi nấu không ra gì thì tự đi mà lo cho cái dạ
dày ! - Bực dọc, Khả Vy gắp lấy gắp để các món ăn vào bát, há miệng thật to.
- Dừng lại ! ... - Lạc Thiên đưa tay trước mặt, thấy cô không có ý định nghe
lời liền chặn tay cô. Anh không lường được tích chất “ghê tởm” của hành ném đá
giấu tay của mình, đây là cách duy nhất để hai bên không bị “dính chưởng”.
- Bỏ ra !
- Bing Boong!
Tiếng chuông cửa kịp thời đã ngăn chặn xung đột tức thời. Lạc Thiên được thể ra
lệnh:
- Ra mở cửa mau !
Khả Vy rất ghét cái thói coi mình là ông trời của Lạc Thiên, cô ngồi lì một
chỗ.
- Ơ kìa, ra xem ai đến ! Nhanh !
Tìm mọi cách “ra chỉ thị” nào là nói mẹ chồng tới hay cái gỉ gi gì khác, cuối
cùng con Cáo bướng bỉnh cũng ra. Anh “tóm” lấy thùng rác và vơ hết “hậu quả”
của mình vào trong, nháo nhào hủy bỏ chứng cớ. Vừa làm vừa toát mồ hồi, hệt như
tên trộm khươ đô la vào túi từ két của ngân hàng.
- Chà ! Ngôi nhà mơ ước của hai người thật ấm cúng !
- Dạ ! Hai anh cứ quá khen ! - Khả Vy đỡ lấy hộp quà, ngượng cười trước hai ông
bạn của chồng, dùng lời lẽ giới thiệu tổng thể căn nhà.
- Ấy cha cha ! Chúng em đến tầm này để ăn rình bữa tối của hai người đây ! Anh
Thiên là kén ăn lắm, không biết chị nhà có tài nghệ gì mà dạo này chúng em rủ
ăn ngoài mà chẳng mời được - Trần Hùng vừa vào gian bếp đã thấy Lạc Thiên ngồi
khoanh tay trước bàn rất nghiêm túc. Thú thực anh và Tuấn Kiệt biết đến chơi
nhà bạn vào lúc này chẳng hay chút nào, Lạc Thiên còn chưa thèm mời đến mà đã
không hẹn trước vác mặc tới. Nhưng ai biết được tự dưng hôm nay anh Lạc Trung
bảo có hẹn với vợ chồng nhà này, rủ anh em đến cùng cho vui, nhưng có việc nên
không đến được. Anh không hề hay ý đồ của Lạc Trung là: hy vọng việc đến chơi
bất thình lình của hai chiến hữu sẽ làm giảm căng thẳng của “thời chiến”.
- Có gì đâu, chỉ là cơm canh đạm bạc thôi mà ! Mời các anh ngồi !
- Lạc Thiên, cậu không phiền nếu chúng tôi thưởng thức tài nghệ của chị dâu chứ
? - Tuấn Kiệt hồ hởi.
- Có tài gì đâu ạ, các anh để em lấy thêm bát đũa, hôm nay em cũng nấu khá
nhiều món, lại vừa mới bắt đầu bữa ăn !
Lạc Thiên khua tay Khả Vy ra hiệu nhưng cô đâu có thèm để mắt, để đến khi Trần
Hùng và Tuấn Kiệt nhìn vào bàn ăn mới vỡ lẽ...
Một tô rau xào chỉ còn lác đác vài mầm xanh, thêm bát canh ninh khoai dừ, chiếc
nồi cơm nghi ngút khói và hai chiếc bát nhỏ. Chấm hết. Đây là bữa cơm của dân
chơi có thu nhập cao ư ? Lại còn vừa mới ăn, chứng tỏ chị dâu quả là một phụ nữ
“kinh tế”. Hai cũng được gọi là số nhiều nên “nấu khá nhiều món” là không sai.
Trần Hùng và Tuấn Kiệt nhìn nhau bấm bụng. Thật là dại khi đã để dạ dày đình
công từ trưa tới giờ.
Khả Vy vẫn còn giữ nguyên nụ cười trên môi, đôi mắt đơ lại, ngay sau đánh mắt
nhìn sang Lạc Thiên. Đừng nói với mình rằng trong năm phút gã chén sạch, trời
ơi, đúng là con heo Lạc Thiên rồi.
- Chào hai đồng chí ! Cơn gió nào mang hai người tới đây ?- Lạc Thiên giở giọng
tỉnh bơ.
Trần Hùng tranh thủ lúc Tuấn Kiệt cười cười với Khả Vy ngó đầu nói nhỏ:
- Anh bị bỏ đói thâm niên hả ?
- Linh tinh !
Khả Vy không còn cầm cự được nụ cười nữa, ê mặt vô cùng. Ai đời lại để bạn
c