
hông tài
nào, anh bèn dùng tay quơ để tìm một điểm tựa.
- Anh còn trân trối mà nhìn à ? Xuống đây cứu tôi ! - Khả Vy vẫn cố thoi thóp
ngưởng mặt lên, nhìn thấy chồng như một thiên sứ sống bèn ra lệnh. Cô cũng
chẳng biết Lạc Thiên có mặt ở đây từ lúc nào và không hề lúng túng trước việc
chủ động bám khư khư lấy người đàn ông khác - lí do tự vệ chính đáng.
Lúc Lạc Thiên định thần được sự việc là lúc người ta đã rút bùn qua máy lọc cấp
tốc. Vũ Gia Minh được giải phóng trong trạng thái hai tay ôm chặt hông Khả Vy
để đón lấy không khí thở, bùn đã rút được phân nửa. Lạc Thiên vội vàng nhào
xuống đẩy ngay Vũ Gia Minh ra khỏi người Khả Vy.
- Cái đồ cà chớn ! - Khả Vy được Lạc Thiên đỡ vẫn không quên quay lại đá đểu Vũ
Gia Minh, cô không còn sức nên dựa hẳn vào Lạc Thiên mà vẫn đủ năng lượng ngân
cổ đắc ý - Đừng có hòng mà giở trò với bản cô nương ! - Nói Gia Minh nhưng Khả
Vy nghĩ đến Lạc Thiên, vừa rồi anh đã hét lên trước bàn dân thiên hạ câu nói
được mong chờ nhất.
- Ha ha, mặt anh bây giờ mới là thổ phỉ ! - lại quay sang Vũ Gia Minh hoặn họe,
đã có phu quân làm lá chắn an toàn.
- Cô bị khùng à ? Tôi thèm vào cái cọc trâu phẳng lừ của cô ! Không bởi cô cố
tình giữ tôi về phía cô thì tôi đã không níu kéo ! - Vũ Gia Minh mặc xác, dường
như cô ta tự xướng quá đà, nghĩ mình là mỹ nhân chắc, được anh chạm vào người
không thấy vinh dự thì thôi lại còn cấu chí. Bằng chứng là cô đã nói anh là
biến thái, thái giám và cà chớn. Anh nhận lấy một chiếc khăn lau mặt, tạm thời
mặt anh giống dân tị nạn da màu thật.
Nhưng câu nói của anh người ngoài nghe rất dễ hiểu nhầm, đặc biệt là Lạc Thiên.
- Lạc Thiên, hắn… bắt nạt vợ anh đấy ! - Khả Vy trách móc, nguyên nhân sâu sa
chính là vì Lạc Thiên.
Nắm được giá trị của lời nói lú này, Lạc Thiên thấy cần phải lên tiếng răn đe :
- Vũ Gia Minh, cậu nên nhớ Khả Vy này mang họ Cao… - nói đến đây anh khịt mũi,
muốn đưa tay lên gãi đầu bởi phát ngôn hùng hồ của mình, anh đang bênh vực «
người nhà » ư, sao thấy kì cục quá, cô ta có gì đáng để anh nói chắc nịch ? Thế
rồi khi thấy cơ thể Vũ Gia Minh gạt bớt lớp bẩn, hiện lên một vài vết đỏ trầy
xước, đâu đó xuất hiện lớp da thâm tím cũng thấy tội - Cáo ơi là Cáo, nãy giờ
tôi chứng kiến chỉ thấy cô hoạnh họe anh ta, có thấy gì ngược lại đâu ! - Lạc
Thiên nhìn nhận nhưng chỉ nói đủ một người thấu, mắt không nhìn vào người được
nghe ấy, nếu anh ở trong trạng thái của Vũ Gia Minh thì cũng thế thôi, suýt
chết ngạt thì phải có gì nắm lấy, đột nhiên anh phát giác, tên kia dám ôm vợ
mình, một luồng khí lạnh ngắt sấn lấy, khó chịu ghê gớm, khiến anh áp Khả Vy
trong vòng tay, mặc cho bùn đất quệt vào người. Giờ thì anh cho rằng đáng đời
Vũ Gia Minh, Khả Vy ngoan ngoãn biết phòng thủ thật… đáng khen !
- Bỏ đi ! - Vũ Gia Minh tìm cách lên, rút kinh nghiệm từ nay về sau anh sẽ tự
động tránh khỏi quỷ nữ. Anh đã là người trưởng thành, không chấp.
Khả Vy và Lạc Thiên đứng lại nhìn bóng Vũ Gia Minh đi xa, có một ngày nào đó
cảnh tượng này sẽ lặp lại ?
Đột nhiên Khả Vy quay về phía Lạc Thiên cựa người anh ra, cô đi lên bờ sau đó,
tất cả mọi người cũng dần giải tán. Lạc Thiên ngớ người một lát, vừa rồi tay
anh đã đặt ở đường cong của cô thì phải.
*
Trong bữa cơm tối, Lạc Thiên xoa cằm cười thích thú quên khuấy việc dùng bữa.
Tâm trạng của anh trừ việc hình dung thử khuôn mặt khó coi của Vũ Gia Minh lúc
bế thốc Khả Vy lên thì tương đối ổn.
Khả Vy ăn không mấy ngon lành, rốt cuộc phi vụ hôm nay người bẽ mặt nhất là cô,
đã không « cuốn hút » được chồng lại còn bị kẹt với tên yêu nghiệt Vũ Gia Minh.
Có điều gì khiến Lạc Thiên thi thoảng lại nhìn cô rồi ngoảnh đi, ánh mắt như đã
giải phóng được một cục gỉ hay một cái màng nhện chăng tơ chằng chịt.
- Không ăn thì tôi ăn hết đấy !
- Cáo già cứ thoải mái ! - Anh không mặn mà với bữa cơm cho lắm.
- Sao anh cứ gọi tôi là cáo hoài vậy ?
- Cái đấy thì tự cô biết ! - Lạc Thiên ngồi dựa ghế dang hết cỡ, hai tay giữ
mép bàn, chỉ để chiếc ghế trụ một chân.
Khả Vy chẳng phải tỏ ra không hiểu mà cô không hiểu thật sự, vô duyên vô cớ gọi
cô là cáo, giống con hồ ly tinh trong Tây du kí vậy.
Ngay đến cả Tuấn Kiệt là người ngoài còn đưa ra được câu trả lời thì Lạc Thiên
chẳng mệt suy nghĩ thêm. Khẳng định về vụ việc hôm trước đã rõ : anh không hề
làm gì Cáo. Rõ ràng Vũ Gia Minh đã thay anh thực hiện lời giải, nghe Tuấn Kiệt
thuật lại mà có chút tự hào về vợ, Cáo đã cắn, cấu sất da công tử họ Vũ. Tuy
cảm thấy may mắn vì bỏ lỡ cơ hội thoa kem chống nắng cho Cáo ( Cáo sẽ băm mình
ra nếu có ý đồ thô tục ) nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm chứng hơn là nhờ người
ngoài, tên Vũ Gia Minh đó thật không biết phép tắc, Cáo đã là người của họ Cao
mà coi Cáo vẫn còn tình trạng độc thân. Đàn ông đứng trong hoàn cảnh này đều có
sự khó chịu.
Đáng lẽ ra anh sẽ hỏi Cáo : vì sao cô lại có mặt ở giường tôi, mặc áo tôi và
làm tôi tốn mất bao nhiêu nơron thần kin