
m nhé ! - Lạc Thiên không thể chịu được nữa, anh ôm trầm lấy
cô, vẫn là cái siết từ sau lưng, ấp áp và an toàn.
- Anh có làm sai chuyện gì đâu ?! - Cô đưa cả hai tay gạt nước mắt, nó rơi vào
làn da anh.
- Thế thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả ! Mình về nhà thôi ! - Lạc Thiên cố tỏ
ra như chưa hề đớn đau. Những ngày qua khi bức màn sự thật kéo xuống, anh đã
không ngừng tìm kếm cô... trong tiềm thức..., vì anh đâu đủ can đảm như lúc rủa
bới danh phẩm người khác. Nói cách khác, anh không được phép tới gặp cô.
- Những gì đã qua rồi không trở lại được đâu ! - mỗi ngón tay đặt vào cánh tay
anh gỡ ra, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Cô có quyền từ chối.
- Ai nói là đã qua rồi ! - anh áp sát hơn nữa, tình yêu lớn lao mặc sức điều
khiển anh, chẳng cần biết mình đã sai, cô phải chịu đau đớn tủi hờn, chỉ cần cô
mở lòng, anh sẽ bắt đầu lại tất cả, bằng một Lạc Thiên làm nụ cười trên môi Khả
Vy mãi vẹn nguyên.
- Bỏ em ra đi, em... - Khả Vy hoàn toàn làm ngơ được mọi chuyện, Lạc Thiên mới
là người chịu tổn hại nhiều nhất trong vở kịch tồi tệ. Cô đã cứng cáp để hiểu
về cuộc sống, về đức hi sinh cao cả của con người. Cô không trách anh vì chữ
“khinh” miệt thị và thấu hiểu trái tim anh. Nhưng sau tất cả, đâu dễ gì được
thấy cầu vòng qua cơn mưa.
Bờ môi anh đã quấn lấy ngăn không cho nói hết câu rồi anh xoay nhẹ người cô úp
về cùng mình. Cháy bỏng trong bất tận, bừng sáng từ đắm đuối, dang dở để tiếp
tục, trói buộc mở gắn kết, yêu và được yêu, khát khao và sở hữu.... đặt hết nơi
môi hôn. Cô cũng có lỗi, có lỗi vì đã dối anh, còn anh, anh đã nặng lời với cô,
họ đều có lỗi cả. Cái sai đáng trách nhất là đã yêu, vậy đành tiếp tục sai
trong sai để tìm ra chân lý đúng đắn.
- Anh sẽ không để em đi vì trái tim em cần có anh ! - và mệnh đề đảo lại vẫn
cho giá trị đúng đắn.
Khi dứt môi, anh lên tiếng, nhìn cô mỉm cười nhẹ nhõm. Anh trả nụ cười về cho
con búp bê được rồi. Cả hai đã mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu nhau nên
chính họ nằm lòng khả năng tiếp cận phương thức rút gọn tự lúc nào. Ừ, nhanh
thật, vì họ chẳng cam tâm xé toạc con tim nhau thêm giây phút nào nữa.
- Anh... nói dối ! - Cô chỉ thể cất lên yếu ớt.
- Nếu thế vì sao em lại từ chối Gia Minh, hắn vừa đẹp trai, vừa tốt tính, tốt
hơn anh kìa ! - Anh không cho bất kì bọng khí nào lọt qua khoảng cách giữa cô.
- Không phải. Là vì anh ấy chưa ngỏ lời thôi... em vẫn bật đèn xanh cho mà !
Nụ hôn hàn gắn kí ức nhanh hơn họ nghĩ. Lạc Thiên đã đắn đo rất nhiều không
biết nên bắt đầu bằng từ gì, để gửi tới cô muôn vàn lời xin lỗi, Khả Vy cho
rằng chẳng thể quay về ngôi nhà thân thương thế rồi họ lại thuộc về nhau, là
của nhau, tồn tại để cùng vẽ lên hạnh phúc.
Anh quẹt mũi và cọ trán vào cô, hơi thở dồn dập :
- Vì Vũ Gia Minh biết nếu không còn là của Cao Lạc Thiên thì Khả Vy chẳng có
giá ! Tốt nhất là thuộc về anh, em sẽ không lo bị ế !
- Có mà không thuộc về em anh bị ế thì có ! - Khả Vy vặn lại, giọng nói, ánh
mắt, bờ môi này quả thực là Lạc Thiên mà đêm ngày cô mong ngóng.
- Chuẩn ! Anh sợ bị ế lắm, nên anh phải giữ em làm con tim !
- Anh bỏ ra đi, bọn trẻ từ trong nhìn ra đấy !
- Kệ chứ ! - Lạc Thiên dựa Khả Vy vào hẳn người, giữ lấy cô bằng tất cả những
gì anh có.
- Anh đang đếm gì thế ?
Cô thấy anh vừa ôm mình vừa lấy ngón tay đếm.
- Anh đếm chơi thôi chứ kiểu gì cũng kịp !
- Kịp gì?
- Một bé Cao Lạc Ba Chấm vào năm tới, bé vẫn là dê con ! Còn lâu mới hết hạn sinh
tuổi năm dê, nhưng sinh đầu năm là hay nhất, giờ sắp tới tháng chín rồi, khoảng
tháng năm, trời lúc ấy chưa đến nỗi nóng quá, rất thích hợp !
- Anh nằm mơ à ? - Khả Vy nện cù trỏ vào bụng anh.
- Anh vẫn thức mà, có ngủ mê đâu ! Vợ à !
- Được thôi, nếu thích tuổi dê thì đợi một giáp nữa đi !
- Khiếp, thế thì lúc ấy bé đã có những năm anh chị rồi !
- Anh... !
Khả Vy giẫm mạnh chân xuống đất, cô giả vờ phụng phịu, hờn dỗi, cứ thế anh đành
xuống nước dỗ dành,... nguyện cả đời gìn giữ người yêu dấu.
Chương 14.2 : Yêu dấu
quay về
Thu qua, đông tới. Đông tàn, Xuân sang.
- Chúc cô dâu chú rể bên nhau tới đầu bạc răng long !
Tiếng chúc tụng hoan hỉ kèm âm thanh của ly rượu chúc mừng đám cưới vang lên.
Niềm hạnh phúc trào dâng trong lồng ngực đôi tình nhân, hôn lễ này là minh
chứng cho một tình yêu đẹp.
Lạc Thiên rút bông hoa hồng trên ngực đặt vào lòng bàn tay Khả Vy, nói nhỏ :
- Em à, không nhanh lên chị dâu có cháu trước thì bà nội không thương con mình
đâu. Mà phải xí tên luôn không hai người lấy hết tên đẹp đấy !
- Ấu trĩ ! - Khả Vy quay mặt đi - Em còn đang đi học ! - cô bắt đầu khóa học kế
toán cách đây hai tuần, bên cạnh đó cô vẫn làm cho Gia Minh, độc lập với công
việc của Lạc Thiên, và cô thấy thoải mái.
- Còn hơn mười tháng nữa là đến Tết rồi, sẽ không được là dê con nữa đâu !
Khả Vy k