Polly po-cket
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327632

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

Dương Mẫn cũng ở trong buổi lễ. Còn Khả Vy, cô lẽ ra có
trách nhiệm túc trực ở đây, lo hương hỏa và hậu sự cùng gia đình nhà chồng,
nhưng cô đã bị người chồng tước quyền trước đó rồi nên dù ai tỏ ra ngạc nhiên
khi cô chỉ xuất hiện một lúc cũng không là mối bận lòng. Ông Trương mất, cha
chồng cô qua đời, vậy là cô không còn cơ hội gọi “cha”.

Sau khi Khả Vy và Trần Hùng rời khỏi không lâu, Triệu Đông Kỳ tới. Anh vận áo
sơ mi đen, cà vạt đen, bỏ giầy từ tốn bước vào. Lạc Thiên chau mày, tay bóp
chặt. Mục đích hắn đến đây làm gì, cười nhạo trước mặt anh hay biết rằng ông là
cha Nhược Lam nên có quyền đến. Lại còn bày đặt tránh giờ tới của Khả Vy.

Triệu Đông Kỳ cúi mặt chào bà quả phụ rồi tiến đến kính viếng. Anh cầm nén
hương đứng trước linh cửu khấn nhẩm:

- Bác hãy yên nghỉ, cháu sẽ thực hiện mong mỏi của bác !

- Mày đến đây làm gì ?

Chưa để Đông Kỳ cắm nén hương vào lư, Lạc Thiên xông tới huých vai xô ngã.

Đông Kỳ không nói gì, anh cáo lui khi những thanh niên khác đang ra sức giữ Lạc
Thiên ở lại. Đông Kỳ biết Lạc Thiên sẽ còn căm phẫn hơn cả thế.

*

Gánh nặng công ty vẫn còn đó, dù mất đi trụ cột hình thức nhưng uy tín của
Trường Tồn giảm sút, các mối làm ăn chuyển hướng sang các tập đoàn khác. Thương
trường luôn tồn tại sự cạnh tranh khốc liệt, chỉ một cái dừng chân thì cơ hội
sẽ vụt mất bởi kẻ khác.

Lạc Thiên đốt tờ tiền vàng cuối cùng, anh ngồi thừ trước mộ cha. Cả cha và mẹ
anh đã mắc một sai lầm lớn, đến lượt anh và anh trai cũng vậy. Hôn nhân đâu
phải chỉ dựa trên tình yêu, môn đăng hộ đối cũng vô cùng quan trọng. Đời ông đã
làm được gì cho bản thân khi chạy theo vinh hoa phú quý, ông lầm tưởng mình sẽ
hạnh phúc trong giàu sang, những đứa con được ăn sung mặc sướng mà tự đánh mất
sự kính trọng của nhiều người. Đã bao giờ ông được toàn quyền quyết định chuyện
gia đình, việc mà người đàn ông coi đó là quyền và nghĩa vụ, hay con cái chẳng
muốn khoe về tuổi thơ của ông vì chúng quá sung sướng, chẳng cần lo nghĩ. Thế
nên ông không có gì mang theo. Ông chẳng thích uống cafe đen, chăng là cố tạo
thói quen cho bản thân và để cậu bé Lạc Thiên bắt chước.

Nói về cuộc hôn nhân của mình, thay vì kết hôn với một tiểu thư tương xứng, Lạc
Thiên rước phải hạng người ham vinh. Cô ta vào nhà họ Cao vì hai chữ mưu sinh,
vậy thì hời cho cô ta quá rồi còn gì. Những tưởng tìm ra bẩn thủi trong lối suy
nghĩ hèn mọn của cô ta, anh dễ dàng ném ra khỏi bộ não mà thực ra chỉ toàn là
nhung nhớ trong trái tim cố chấp.

Trời chập choạng tối, Lạc Thiên đứng dậy, đảo bước quay đi. Anh vẫn muốn về căn
nhà đó.

Chiếc cổng mở hờ, tiếng lá rơi, Khả Vy quét sân loẹt xoẹt. Cu Tom lon ton chạy
đến, nhõng nhẽo cô vì anh cứ bẹo má bé hoài. Dù được ẵm trên vòng tay cô, anh
vẫn bẹo má bé, bé áp mặt vào người, giả vờ hờn dỗi. Khả Vy cười rất tươi, nụ
cười khi đó anh thấy là trong sáng.

Rồi Khả Vy xách cặp của anh mang vào nhà, cô cất giầy lên kệ, cơm canh có hôm
nấu dở, anh vẫn thấy ngon miệng vì những lời bào chữa đầy thú vị. Nhiều lúc
không muốn nói, anh và cô nhìn nhau rất lâu xem ai chớp mắt trước phải đổ rác.
Thường thì anh thắng nhưng số ít lần thua, anh toàn phớt lờ nghĩa vụ, và cô
chẳng trách, đến muộn thì người đi đổ vẫn là cô.

...

- Mai táng xong rồi hả anh ?

- À, ừ !

Thế mà anh cứ ngỡ... là cô ấy, chẳng thể nào gạt bỏ định kiến, cũng không thể
xóa nhà những khoảnh khắc kỉ niệm bên Khả Vy.

- Chị Vy chưa về sao ? Mấy hôm nay em không thấy ?

- Anh... không biết !

Nhược Lam nhìn vào chiếc thẻ tín dụng màu đỏ trên bàn, trơ trọi, phủ một lớp
bụi mỏng. Lạc Thiên dường như rất đau khi nói ra ba từ ấy.

Chương 12.20: Vén bức
màn sự thật

< Chap này hội ngộ
anh Minh nha các bạn >

Cây điều hòa phả không khí mát lạnh vào ngay trước bàn trà gần đó, trong quán
có vài ba vị khách.

- Lạc Thiên ổn chứ ?

- Cậu hẹn tôi ra đây nói chuyện về đàn ông à ? Haiz, tôi cũng chẳng biết nói
thế nào, anh ta không thể bình thường khi nhà xảy ra đại sự. Bác Trương là
người anh ta yêu thương và kính trọng vô cùng.

- Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ tôi, Trần Hùng có vẻ không coi anh ta là bạn nữa ?!
- Gia Minh đẩy cốc rượu về phía Tuấn Kiệt.

- Kể ra tôi cũng thấy lạ, hôm tang lễ, tôi ở đấy suốt, cậu ta đến có một lúc,
còn không hỏi han Lạc Thiên câu nào.

- Hình như vì chuyện của Dương Mẫn nào đó thì phải ? - Gia Minh rót thêm rượu
vào cốc.

- À, Dương Mẫn, tôi biết cô bé đó. Đại khái hôm nọ, Trần Hùng gọi cho tôi trình
bày về chuyện tình cảm, phiền tôi chuyển lời đến quản lí nhà nghỉ đưa cậu ta
chìa sơ cua. Tôi đang bận công tác nên không hỏi kĩ nữa.

- Liệu Lạc Thiên và cô gái đó có gì không ?

- Cậu nghĩ linh tinh đấy à. Anh ta kể từ ngày lấy vợ có màng đến ai đâu, hơn
nữa đã biết Dương Mẫn là người Hùng theo đuổi, không đời nào anh ta có ý xấu.
Mà cậu vừa nói gì cơ, Khả Vy không ở nhà cùng Lạc Thiên, ra c