Pair of Vintage Old School Fru
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328724

Bình chọn: 9.5.00/10/872 lượt.

nh lo vật chất lại, Khả Vy hẳn vui biết mấy khi nhìn
những đóa hoa này.

- Hôm nay Lạc Thiên hỏi em anh là mối tình đầu của em à, anh ấy thật ngốc, em
chỉ nói dối là vì thất tình mới lấy anh ấy mà cũng tin !

- Nghe giọng em nghẹt mũi, trời này mà ốm à ? Hay đang khóc ? Vậy em trả lời
thế nào ? Cậu ta đúng là.. ha ha !

- Không, em hạnh phúc quá nên rơi nước mắt một ít, giọng bị khản. Em bảo là cha
của dê con ! - Khả Vy kể lại với đôi mắt buồn man mác hé nở hy vọng nhỏ nhoi.

Triệu Đông Kỳ nhìn vào nội dung viết cho những ngày “cuối đời” của Khả Vy mà
thương xót, anh đi cùng tưởng tượng của cô để xoa dịu:

- Bé dê con của hai người được mấy tuần rồi ? Nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé !

- Tại anh hết đấy, em mang tuần thứ bảy đây này, tự nhiên lại ném cái túi của
em đi ! - Khả Vy xoa bụng, những lời động viên tiếp thêm bên cô nghị lực dù vẫn
biết đâu mới là sự thật.

Triệu Đông Kỳ ngập ngừng một lát, thường thì đến tháng thứ năm bụng mới lộ rõ,
sự chuẩn bị này là quá sớm :

- Lạc Thiên đối xử với em thế nào ? Có bắt nạt không ?

- Anh ấy chăm em như trẻ con ấy ! Hì hì ! - Khả Vy đong đầy cảm xúc, nụ cười nở
trên bờ vực thẳm, chênh vênh, - Nhưng... em không muốn lừa gạt anh ấy đâu... em
sợ lắm, sợ mình sẽ làm đau anh ấy, Lạc Thiên thương con biết nhường nào ! -
dòng nước chảy đẫm con tim tràn ra đôi bờ mi, úng ngập hy vọng.

- Cô em ngốc, rồi em chết và Lạc Thiên nuôi con,...

- tàn nhẫn
khi phải nói ra những lời này, nhưng là độc ác khi lừa bịp bằng ảo mộng, Triệu
Đông Kỳ chọn thay cô.

- Đông Kỳ, em là kẻ xấu phải không ? Dựa vào tình phụ tử của anh ấy mà bon chen
trong ngôi nhà này, nếu Lạc Thiên phát hiện chúng ta... nói đúng ra là vì em
tham tiền mà...

- Anh không cho phép em nói mình như vậy !

- Triệu
Đông Kỳ nói xen ngang

- Em không
được hạ thấp bản thân, em là kẻ bị hại, em không có lỗi, nhà họ Cao đâu cho em
quyền lựa chọn, hãy lạc quan lên, anh tin chắc nếu mọi chuyện vỡ lở, Lạc Thiên
sẽ không thể trách em được, còn kế hoạch hiện tại quá hoàn hảo để mãi là ẩn số
! Sống cho tốt vào em nhé, em chỉ có sáu tháng nữa thôi... Alo, em còn nghe anh
nói không ?

- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?

Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm
giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây
bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.

Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô
những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.

Chương 12.8: Vén bức màn
sự thật

< Đến giờ mình vẫn chưa giữ lời
hứa được với các độc giả.

Chap này mình viết với cảm xúc rất nhiều, mong các bạn đọc thật kĩ và hình dung
nhé, có lẽ dạo này mình quen viết theo lối hài hước nên chưa trở lại với quỹ
đạo vốn có, độc giả giúp mình lắng đọng nha. Dù thực sự nhập tâm vào Khả Vy
nhưng mình không thể truyền đạt hết những suy nghĩ của cô ấy được. Đêm trước
mình đã rơm rớm nước mắt và nhói đau thật sự thay, nguồn cảm hứng hệt như những
ngày mình bắt đầu viết, nhưng vẫn khó quá ah...

Từ giờ mình sẽ đề tên chương lên đầu để tiện cho việc theo dõi của các bạn. Với
mình, bất kì độc giả nào cũng vô cùng đáng quý, luôn cần trân trọng suy nghĩ
của các bạn. Bởi bắt đầu từ con số 1, mình có 1 thính giả đã nghe tường tận
những gì mình kể và khởi động thói quen viết truyện hàng ngày nhờ bạn ấy ! >

- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?

Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm
giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây
bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.

Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô
những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.

- Hoa cho vợ ! - Lạc Thiên chìa đóa hoa trước mặt bằng ánh mắt, bờ môi tha
thiết giảm một phần, câu nói mở đầu cũng rút ngắn tối đa.

- Tặng em ? Cảm ơn anh nhé ! - cô đón lấy mà mắt không rời khỏi khuôn mặt anh.

- Quản gia không ở nhà à ? - Anh không còn muốn nhìn thẳng về phía trước nữa,
góc nhìn thay đổi ngoài khía cạnh tình thân.

- Dạ, bác ấy có việc ra ngoài - những sự việc liên tiếp làm bộ não của cô trong
tình trạng căng dồn, lo lắng tột cùng. Cô khép nép tôn thờ dối trá, lấp liếm
trước anh hệt một tín đồ.

- Nắng nóng ghê, em không rót nước cho anh ư ? - anh chưa nhìn thấy cô cười khi
nhìn đóa hoa bi.

- Dạ, em lấy ngay bây giờ đây, anh uống café đen nhé, em cho nhiều đá giải
nhiệt - lúng túng đặt đóa hoa sang một

bên rồi cô gấp gáp pha nước như phục tùng yêu cầu của đế vương.

- Em tìm gì ở ngăn mát vậy ? Đá ở tầng trên và café trong hộc tủ !

- Dạ, em... lấy nước lạnh !

Khả Vy cuống quýt pha cho Lạc Thiên một ly café đen có đường. Anh không buồn
nhắc nhở vị ngọt lạ lùng tro