XtGem Forum catalog
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328995

Bình chọn: 7.5.00/10/899 lượt.

à quản gia.
Đành là thế, bà chấp nhận để hai người gần gũi khi chiếc tủ chưa kịp khóa. Di
chuyển lại gần, bà nhẹ nhàng rút chìa.

- Vy à, anh biết em mang bầu nên nóng tính, chuyện sáng nay anh không để bụng
đâu ! - Lạc Thiên nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng cho Khả Vy, bà già và cô nhóc đang
chống lại một người đàn ông nhạy bén, nhưng làm sao anh nghĩ tới chuyện mình bị
lừa phỉnh mà nghi ngờ họ được chứ.

- Tôi đâu cần để tâm tới thái độ của anh !

Lạc Thiên thậm chí còn cười nhẹ, anh không phản bác hay chê trách gì vợ. Lúc
cần cô ấy lễ phép gọi anh, còn không thì vẫn như ngày nào. Anh không cho Khả Vy
là người tinh tế, đối với anh cô là tất cả những gì tự nhiên, đơn giản, chỉ như
những con số từ một tới chín nhưng trong ván sodoku có quá ít dữ kiện.

- Quản gia, bác làm cho bé con của tôi bát cháo tim !

Và anh biết ngay sau khi bà quản gia lắc đầu giục dịch đi xuống, biểu hiện của
cô vợ sẽ còn chân thật hơn nhiều.

- Lạc Thiên, tôi ghét sự giả tạo, và nếu chỉ vì con anh quan tâm tôi thì thật
không cần thiết. Tôi đây sống tự lập từ nhỏ, không quen được nâng niu. Mới lại
có người lớn trong nhà, đừng... chạm vào tôi,... xấu hổ lắm !

Từ chạm bao gồm những cái ôm, nhưng lần anh mang đến cảm giác tha thiết về bên
cô. Xấu hổ chẳng qua đã bị thuần hóa và ngượng ngùng khi để người khác bắt gặp.
Cô sao thế này, dù quay mặt nhưng không tài nào nói cứng hết câu. Ngưỡng tưởng
sẽ trả lại anh giây phút êm đềm, mà thực ra cô còn đang tham lam chiếm hữu. Bàn
tay anh vẫn đang đặt trên bờ vai cô đấy thôi, đâu có nhận lại kháng cự nhỏ nhoi
nào.

- Có ai ưa dối trá chứ ! Được thôi, nếu em muốn anh sống thực, anh tóm luôn cả
con Cáo và bé Dê con ! - Lạc Thiên vừa nói vừa đùa, khuôn mặt cố tỏ ra hóm hỉnh
nhất có thể che đậy bối rối tuôn trào, cái ôm từ đằng sau cho cô một bờ vai đủ
lớn, hơi thở thêm nồng nàn và ấm áp siết chặt trong lồng ngực.

Lãng mạn hay khoa trương, vòng tay này cũng như cách bày tỏ tâm tư hòa quyện mà
anh muốn cô nhận được. Anh đã mất thói quen đi cùng những đám người trưng diện,
hay bỏ qua cái cô độc trai trẻ, những giây phút cô vắng nhà cho anh thấy nỗi
trống trải sâu sắc mà không ai khác lấp thỏa.

Khả Vy không đủ khả năng đếm được nhịp đập của con tim anh, thứ cô cảm nhận chỉ
là những lần co bóp tích cực, vận hành tối đa vòng chuân chuyển máu. Hình như
cô đã biết, dường như anh đã chỉ cho cô thấy cách nặn ra yêu thương thế nào.

- Khịt khịt ! Người em chẳng quyến rũ tẹo nào ! Không thơm tho, cũng chẳng mềm,
có mùi mắm, hôi rình !

Khả Vy không cử động, cô sợ một sự dịch chuyển sẽ nới lỏng vòng tay anh. Lạc
Thiên đâu thèm ngó ngàng tới những gì cô nói, anh lạm dụng vị thế mà áp lại gần
cô, nên cô chẳng muốn chống trả, để anh lấn át.

- Em đi ăn mảnh hả ? Cả ngày anh làm việc quần quật mà đến ngày nghỉ em bỏ anh
lại !

- ... Thực ra em có chút phiền muội, em tới gặp anh Kỳ, à quên, Vũ Gia Minh, à
à, em gặp... Em... - Nói đằng nào cũng khó, nhắc tới tên Nhược Lam còn rắc rối
hơn nữa, - Em đi đòi nợ Vũ Gia Minh, ha, cái vụ xem bói hắn nợ tiền em ! - Cô
chẳng muốn giấu giếm nhưng không tài nào cất tiếng được, chỉ nghĩ đến cái chết
bất thình lình của mình đã đủ thống khổ. Khả Vy dựa hẳn vào ngực anh.

- Em thân thiết với Vũ Gia Minh nhỉ ? Anh không thích đâu ! - Lạc Thiên tỏ vẻ
khó chịu, - Đừng có phịa chuyện mượn tiền, hắn ta mà thiếu tiền ư ?

- Không không, hắn toàn tiền to thôi, hắn mắc bệnh kẹt, đi xem bói mượn tiền em
để trả ! Tiềng xăng xe cũng bắt em đổ ! - Khả Vy táo bạo nói dối.

- Vậy còn Kỳ, có phải là Triệu Đông Kỳ không ? - Lạc Thiên xoay người để giáp
mặt với cô. Anh không kiểm soát, đơn giản chỉ thấy mình có quyền được biết.

- ... Dạ... Mà anh chưa bỏ thói quen gọi em là Cáo à ? Đáng ghét !

Lạc Thiên vẫn thấy có gì không ổn, anh định gặng hỏi lại nhưng cô vợ nghịch
ngợm đang nhổ từng sợi lông tay mình, anh tạm quên.

- Cho anh nghe tiếng con đạp ! - Không kịp để cô phản ứng, anh rúc tai xuống,
cánh tay ôm giữ hai bên eo.

- Đừng ! - Khả Vy bịp chặt tai anh lại, sượng sùng - Làm gì nghe được,... còn
bé mà ! - chính xác thì làm gì có, dẫu thêm nhiều thời gian nữa thì cục silicon
cũng chẳng động đậy.

- Ấy, dạo này em mập ra ! Bé con càng lớn càng bụ bẫm ! Tính ra mới có hai tám
ngày. Nhưng sao chân tay em vẫn gầy nhẳng !

Làn da Khả Vy sởn da gà, sống lưng lạnh toát, thắt tim cô lại bởi niềm tin của
anh. Cô còn quá trẻ để hiểu được niềm vui của bậc cha mẹ khi Thượng đế mang trẻ
con tới với họ, còn Lạc Thiên, anh đã sẵn sàng để chịu một cú sốc chưa.

- Anh nhất định phải làm một người bố tốt nhé ! - Câu này đặc biệt dành cho bé
con. Khả Vy nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thành khẩn. Cô không muốn bé con ấy
chịu như mình, không cha mẹ. Nếu đối xử với bé tốt thì dẫu có là một ông bố
nuôi hay bà mẹ thiếu kinh nghiệm bé cũng bớt tủi hờn.

- Anh hứa ! - Lạc Thiên véo lên chiếc mũi nhỏ của cô, anh cũng biết