
hiên thần của nó khẽ chảy ra một giọt nước mắt,một
giọt nước mắt thắm đẫm máu.
_Không!đừng nhắm mắt,ráng lên sắp đến ngôi nhà hạnh phúc của
chúng ta rồi,ráng lên_hắn lay lay nó
_Ừ!em sẽ cố gắng đợi_nó làm động tác xoa vào má hắn
Cứ như thế chiếc xe cứu thương chạy vụt hết tốc lực.Nhưng mà
nó không thể chịu được nữa rồi,mắt nó mờ đi,tai nó không thể nghe bất cứ thứ
gì.Chỉ có tia sáng đang ôm chặt nó là tỏa ra hơi ấm sưởi ấm cho nó thôi.Đầu nó
lại tràn về vô vàng kí ức hắn và nó,Từ việc hắn đeo nhẫn cho nó,đến việc hắn
hôn nó.Tất cả,nó mỉm cười thật tươi mặc cho viên đạn đang làm nó rời xa cuộc đời
này mãi mãi.Đến rồi,cổng bệnh viện,nó thấy nhiều người đang đẩy nó đi trên một
chiếc xe,đôi mắt nó từ từ khép lại,nhưng nụ cười vẫn thế.
_KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG_hắn hét lên khi thấy nó nhắm mắt lại
_xin lỗi mời anh đứng ngoài đây để chúng tôi tiến hành làm
việc
_Nếu không cứu được cô ấy thì cả bệnh viện này sẽ phá sản_hắn
gầm từng chữ vào mặt cô y tá.
Cánh cửa phẫu thuật từ từ khép lại nghĩa là hắn phải ngồi chờ
trong vô vọng.Nhưng lí trí vẫn còn,hắn móc điện thoại ra
_Alo tôi nghe cậu chủ_1 giọng khá lạnh vang lên
_Điều tra cho tôi,ai đã bắn phát Súng Lục Hướng Tây,9h sáng
tại Khu Mộ Cổ_Hắn lại trở về vẻ tàn nhẫn thường ngày.Phòng phẫu thuật cứ mở ra
rồi khép vào chẵng có ai hỏi hắn dù chỉ là 1 câu "ai là người nhà của
Hoàng Anh Thư".5 tiếng,đã 5 tiếng trôi qua,chiếc áo sơ-mi trắng của hắn
dính đầy máu làm cho ai ai cũng nhìn nhưng hắn mặc.Hắn sợ sau khi hắn rời đây
dù chỉ là nửa bước thì sẽ có thứ khác cướp nó đi mất.Lại thêm 1 tiếng nữa trôi
quá,mọi chuyện vẫn thế.Thời gian cứ như con số thế kỉ đối với hắn.
***********Nhà Hoang*******
_tai sao người dám???_1 giọng nói
_Chuyện gì mà tôi không dám,haha_1 giọng khác
***********Bệnh viện***********
Cạch
Cánh cửa phòng bật mở,vị bác sĩ bước ra.
_Ai là Người nhà của bệnh nhân Hoàng Anh Thư_giọng nói thật
chậm và thật nguy hiểm
_Tôi_hắn lạnh nhạt trả lời
_Tôi phải thông báo rằng...Cô đây chỉ sống được khoảng 2 tuần
nữa_giọng nói run run sợ hắn sẽ nỗi trận lên.
Hắn ngồi bệch xuống sàn đất,tất cả là dấu chấm hết.Không,hắn
không nỗi giận cũng chẵng la hét,vì vậy cũng chẵng được gì.Hắn không cần bất cứ
thứ gì nữa,không người tình,không công ti,không cứu chữa.Hắn chỉ muốn ôm nó,ôm
cho đến khi không còn ôm được nữa.Hắn khóc,lại khóc vì đau.Tất cả lại chìm vào
khoảng thời gian vô định,không định hướng được
Tại sao trên đời lại không có phép màu?Nếu như thế thì nó chắc
chắn sẽ được sống nhưng đó là ở những xứ sở hạnh phúc không bao giờ có thương
đau và nước mắt.Công chúa sẽ tỉnh dậy sau một giấc ngủ rồi lại làm lành với
hoàng tử hoặc là cưới nhau.Nhưng đây là đời thật,cuộc sống không như cổ tích
nên ta không được phép cuộc sống phải đi theo khuôn phép của mình,chẵng bao giờ
thành sự thật.Tham vọng,nước mắt qua đi tất cả chỉ còn lại một con người đang nằm
ở kia và chỉ 2 tuần nữa con người đó sẽ đi một chuyến đi xa xôi bí ẩn ma 2 chẳng
ai biết điểm dừng.Một ngày cổ tích đến với hắn.Hắn cho nó là cổ tích vì nó là 1
trong 2 tuần của nó.
Cạch
Một con người toát ra sức sống thường ngày bây giờ nằm ở đó
với vô số những dây dẫn thuốc vào trong mình.Tiến thật gần lại phía giường thì
hắn thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh,nhanh như là thời gian,trôi rồi không bao
giờ quay ngược.Đôi mắt nó đang long lên 1 sự hạnh phúc vô tận,đôi môi bán nguyệt
cong lên tuyệt vời đang tận hưởng những ngày thật bình yên trong cuộc đời.Hắn cầm
tay nó,nhưng hắn không làm được vì khi chạm vào tay nó thì tội lỗi tràn về
trong lòng hắn khiến hắn không thể cầm lấy bàn tay mà hắn từng cho là sẽ thuộc
về hắn mãi mãi,ngay cả khi nó ngủ hắn cũng không có can đảm làm điều đó.Hắn chỉ
dám ngồi thật im lặng để ngắm nó.Rồi giấc ngủ xa xôi đến với hắn,2 trái tim
đang đập cùng nhịp và đang đặt kế bên,liệu chủ nhân nó có vô tình lấy nó ra khỏi
trái tim còn lại?.Tất cả chỉ quyết định vào số phận.
**********
Cảnh vật xung quanh mờ ảo,khiến nó chóng mặt.Cảm nhận 1 luồng
ấm đang ở kế bên nó khẽ đưa mắt nhìn hắn,nó đã nghe cuộc nói chuyện giữa hắn và
bác sĩ.Nỗi khao khát được sống và yêu lại quặn dậy trong lòng nó.1 giọt nước ấm
khẽ rớt trên bàn tay hắn,làm hắn tỉnh dậy.Mở mắt ra thấy nó đang nhìn thật kĩ
vào hắn khiến hắn bối rối hơn bao giờ hết.
_em không nhìn thấy bình minh_nó nói thật nhỏ vào mặt hắn
Im lặng nhìn nó,chẵng lẽ nó không hận hắn nữa? nó đã quên hết
mọi chuyện hắn làm và sẵn sàng sống hạnh phúc bên hắn sao.Dòng suy nghĩ cắt
ngang khi hắn nói.
_Anh sẽ tìm lại Bình Minh cho em_hắn can đảm nắm lấy tay nó.
Cảm giác bao lâu tràn về bên cả 2 khi luồng hơi cả 2 hòa quyện
vào nhau,Từ từ hắn mở hết những dây thuốc trên tay nó.Bế nó lên trên cánh tay hắn,và
2 người họ vụt qua khỏi bệnh viện để đi về một hướng thật bình yên của cuộc sống.
_Mình sẽ đi đâu,có lâu không