
ả
ma hù dọa.”
Hàn phu nhân nhìn về phía Hàn Liên Chi đang
đừng phía sau bà,nhưng con bé này đã đi theo bà từ nhỏ… nó không thể
giả ma mà hù dọa bà được… và lại nếu là con bé thì bà đã nhận ra ngay
lập tức. An ninh tại Ciz lại nghiêm ngặt, không để bất cứ ai quấy rối
khách… ai có thể là người đã bày trò như vậy… là Hàn Thế Bảo sao?
- Liên Chi. - Hàn phu nhân gọi.
- Da.. dạ.. - Hàn Liên Chi giật mình đáp.
- Vì sao con phải giật mình như vậy hả? - Hàn phu nhân nhíu mày.
- Da… nơi này… con thấy thật đáng sợ, mẹ gọi bất ngờ khiến con giật mình. - Hàn Liên Chi đáp.
- Đêm qua con có nghe thấy tiếng gì không?
- Dạ, không. - Hàn Liên Chi lắc đầu. - Có lẽ vì ngồi trên máy bay nên con thấm mệt… ngủ say quá.
-
Thôi được rồi, chúng ta về thôi… còn rất nhiều việc phải làm. - Hàn phu
nhân nói xong quay qua nhìn người đàn bà kia. - Đã làm phiền bà rồi.
Người
đàn bà kia quay mặt vào bên trong, ôm chiếc bình sứ kia đặt về vị trí
cũ… nơi đó là một chiếc bàn bằng gỗ cũ kĩ… xung quanh cũng có vô số
những bùa chú dán xung quanh. Hàn Liên Chi rời khỏi căn hầm kia, trên
đường lái xe quay về mà suy nghĩ… linh hồn trong chiếc bình kia chính là
mẹ của Kelly, nếu vậy mẹ sẽ nghi ngờ và tiếp tục đắm chìm trong thù hận
kia, mọi kế hoạch xem như đổ vỡ… cô phải thông báo với Hàn Thế Bảo
nhanh nhất.
Điện thoại Hàn phu nhân reo lên khiến Liên
Chi giật nảy mình… cô đưa mắc liếc về tấm gương chiếu phía trên. Hàn phu
nhân nghe máy, ánh mắt bà đầy mưu tính…
- Tốt, tốt… cậu làm việc rất tốt. - Hàn phu nhân cười lớn. - Tất nhiên rồi,... cậu phải tin tưởng tôi chứ.
Nói
xong Hàn phu nhân cúp máy nhìn về phía trước mà nói:” Hàn Thế Bảo, con
dám chơi trò nhát ma sao… con cũng thật hài hước.” - Sau đó cười lớn….
Về
đến khách sạn, Hàn phu nhân đến quầy lễ tân yêu cầu họ cho xem camera
trước phòng bà nhưng nhân viên thông báo rằng hôm qua camera gặp trục
trặc nên không hoạt động, hôm nay đã hoạt động lại bình thường.
-
Đúng là có kế hoạch từ trước, nhưng vì sao nó lại biết ta về… và ở căn
phòng đó mà tính toán từ trước như vậy. - Hàn phu nhân đi phía trước,
vừa đi về phòng vừa nói Hàn Liên Chi đi phía sau nên bà ta không nhận ra
ánh mắt hơi thấp thỏm của cô ta, Liên Chi lại nhanh nhảu đáp… muốn xóa
tan nghi ngờ của Hàn phu nhân về mình.
- Mẹ, Hàn Thế
bảo hắn ta là con người rất mưu tính, lại có Tuấn Anh bên cạnh nên hắn
ta như hổ có cánh… muốn làm điều gì cũng có trợ thủ. - Liên Chi liền
nói. - Chúng ta về đây là vì mục đích tìm ra Kelly… mẹ đừng bị phân tâm.
-
Ta đã biết con bé đó ở đâu rồi. - Hàn phu nhân quay lại nhìn Hàn Liên
Chi mà đáp.- Ta sẽ khiến con bé đó, tự mình đến giao nộp mạng sống.
- Mẹ có cách gì sao?- Hàn Liên Chi hỏi.
- Đến lúc đó con sẽ biết thôi. - Hàn phu nhân vỗ vỗ vai Hàn Liên Chi.
Hàn
phu nhân bước vào phòng mình, Hàn Liên Chi bên ngoài có chút rung sợ
với ánh mắt nhìn của bà dành cho cô... cô sống với bà từ bé nên rất hiểu
từng cử chỉ hành động đến ánh mắt của bà là đang nghĩ gì... đó là một
sự nghi ngờ và đề phòng cao độ.
Buổi sáng, Kelly chuẩn
bị đầy đủ quần áo để Tiểu Hân được Hàn Thế Bảo đưa đến nhà trẻ như mọi
ngày, chỉ là hôm nay khi Kelly nhìn thấy anh liền nhớ đến việc đêm qua
anh trêu chọc cô mà giận đến đỏ hai bờ má, ánh mắt ngượng ngùng không
dám nhìn anh.
- Baba, hôm nay Tiểu Hân muốn có cả baba
và mẹ Kelly đưa đi học. - Tiểu Hân ôm chầm lấy Kelly mà nói. - Các bạn
khác đều có mẹ đưa đi cùng ạ.
- Mẹ con đang có em bé...
không tiện đi cùng. - Hàn Thế Bảo đáp. - Hay baba tìm cho Tiểu Hân một
người chăm sóc mới, để mẹ Kelly có nhiều thời gian nghĩ ngơi.
- Không. - Tiểu Hân lắc đầu. - Con chỉ thích mẹ Kelly thôi.
-
Tôi có thể chăm sóc con gái mình mà, không cần đến ai cả. - Kelly cũng
vuốt mái tóc tơ của Tiểu Hân mà nói. - Hôm nay mẹ sẽ đưa con gái đi học
nhé.
- Dạ. - Mắt Tiểu Hân sáng ngời.
Hàn
Thế Bảo đành chiều lòng " vợ con" nên đồng ý cho Kelly cùng đưa Tiểu
Hân đến trường, vì nh không muốn có xuất hiện ra ngoài nhiều... người
của Hàn phu nhân sẽ phát hiện ra cô.
Chiếc xe dừng
trước cổng trường, Hàn Thế Bảo bế Tiểu Hân đi vào bên trong, phía sau là
Kelly cũng đang đi từ phía sau.... trong họ như một gia đình hạnh phúc,
tiếng trẻ con cười đùa cùng nụ cười hạnh phúc trên môi Kelly và Hàn Thế
Bảo trước sự tinh nghịch của Tiểu Hân.
Ở phía xa, cũng
là một chiếc xe hơi màu đen khác đang dừng cách đó không xa. Bên trong
một người mặc chiếc áo vest màu đen, trên mắt đeo một cặp mắt kính
đen... hướng mắt nhìn về phía Kelly đang bước đi... nhìn thấy nụ cười
trên môi cô mà bàn tay nắm chặt lên vôlang xiết mạnh, đôi môi như gầm
lên một tiếng tức giận.
Đợi chiếc xe của Hàn Thế Bảo quay đi, người đàn ông kia liền nhấc điện thoại lên mà gọi:" Đã xác định được mục tiêu."
Đưa
Kelly quay về lại biệt thự Hàn gia, nhìn thấy cô đi vào bên trong thì
anh mới có thể an tâm đ