
xa hơn… điều đó càng khiến Hạ Tuyết
buồn bã hơn.
Có quà nhiều việc đang xảy ra, cô và Win
cũng đã tránh mặt nhau một thời gian và báo chí cũng đã đánh tiếng việc
hai người đã chia tay… lần này Win và Trúc Chi cùng nhau đi như vậy thì
có lẽ mọi việc đã quá rõ ràng.
Hạ Tuyết mệt mỏi đóng
lại tờ báo trên bàn, cô xách túi mà bước ra khỏi nhà… nơi này hiện tại
chỉ còn một mình cô sống… Hạ Tuyết cảm thấy thật sự cô đơn và rất nhớ An
Nhiên. Cô thường xuyên đến thăm An Nhiên, nhìn thấy Tú Anh lúc nào cũng
ơ bên cạnh chị ấy mà cô cảm thấy xót xa… hy vọng một ngày nào đó chị An
Nhiên sẽ tỉnh lại và hai người ấy sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Hạ
Tuyết lái xe đến trung tâm mua sắm, cô phải đi chọn một chiếc váy cho
buổi sự kiện mà cô vừa đồng ý tham gia. Nhớ lại những lần trước, đều là
An Nhiên đi cùng và lựa chọn giúp cô… hiện tại chỉ có một mình cô đơn
bước.
Hạ Tuyết bước vào bên trong trung tâm mua sắm cô
đến một shop thời trang quen thuộc mà An Nhiên thường lui tới để chọn
trang phục. Những nhân viên ở đây nhìn thấy liền nhận ra Hạ Tuyết mà
chào hỏi, sau đó là hỏi thăm tình hình sức khỏe của An Nhiên. Hạ Tuyết
mỉm cười đáp lời sau đó đi một vòng mà chọn trang phục… cô nhìn thấy một
bộ váy khá nổi bật đang được mặc trên người manocanh liền đưa tay chỉ
về nó mà nói.
- Tôi muốn thử bộ váy đó. - Hạ Tuyết vừa nói thì một giọng nói khác cũng hướng về chiếc váy mà nói.
Sau
đó bốn mắt nhìn nhau liền nhận ra nhau, đó chính là Trúc Chi cũng đang
đi tới phía bộ váy nhưng ánh mắt đang hướng về phía Hạ Tuyết.
- Mang nó vào cho tôi thử. - Trúc Chi nói lớn.
Cô
nhân viên kia đưa ánh mắt ái ngại nhìn Hạ Tuyết, Hạ tuyết cũng không
muốn tranh giành với Trúc Chi khẽ cười mà nói:” Tôi không chọn nó nữa,
để cô ấy thử vậy.”
Trúc Chi đi ngang qua Hạ Tuyết nhếch
môi cười nói nhỏ:” Cô biết thân biết phận là tốt, đừng nghĩ sẽ tranh
giành lại tôi bất cứ thứ gỉ, kể cả Win.”
- Tôi không
tranh giành vì tôi tôn trọng quyết định của Win. - Hạ Tuyết khẽ đáp. -
Và Win là một người có suy nghĩ, không phải đồ vật mà tôi có thể tranh
giành.
- Dù cô có nói gì, mãi mải cũng chỉ là kẻ thua
cuộc. - Trúc Chi cười lớn. - Xa mặt cách lòng, Win cũng đã từng hôn tôi…
nghĩa là anh ấy cũng có tình cảm với tôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến Win
yêu tôi.
Hạ Tuyết đưa mắt nhìn về Trúc Chi không nói gì, sau đó quay đi… ánh mắt trờ nên buồn bã.
-
Hạ Tuyết, cô ta là người thứ ba xen vào tình cảm của em và Win thiếu
gia phải không, báo chí dạo này đang rất sốt với tin tức ấy. - Chị quản
lý bước đến hỏi han.
- Không có chuyện đó đâu, báo chí họ toàn đặt điều thôi. - Hạ Tuyết lắc đầu.
-
Vậy vì sao dạo này không thấy em xuất hiện cùng Win… cậu ấy lại sắp đi
Mỹ cùng cô ta. - Chị quản lý lại nói. - Không phải chị nói xấu bạn trai
em, nhưng cô ta giống như hồ ly vậy… em phải cẩn thận với bạn trai mình.
- Cảm ơn chị. - Hạ Tuyết mỉm cười nói. - Khi khác em sẽ ủng hộ chị, em đi trước.
Hạ
Tuyết rời đi khỏi shop thời trang kia vì cô không muốn đụng mặt Trúc
Chi nữa, nhìn thấy Trúc Chi cô lại nhớ đến cảnh Win và cô ta đang hôn
nhau tại nhà anh… Hạ Tuyết lái xe trên đường mà cứ mãi suy nghĩ… cuối
cùng lại lái xe đến nhà Win khi nào không biết.
Cô phân
vân đôi chút rồi cuối cùng cũng chọn cách bấm chuông cửa… nếu như là
trước kia thì cô sẽ tự mình mở cửa đi vào, nhưng hiện tai quan hệ giữa
cô và anh không cho phép cô làm điều đó. Cánh cửa mở ra, Win nhìn Hạ
Tuyết ra vẻ ngạc nhiên.
- Hạ Tuyết. - Win nhìn cô bất ngờ. - Em có chìa khóa mà, vì sao phải bấm chuông.
- Em… em mang chìa khóa đến trả anh. - Hạ Tuyết chỉ vừa mới nghĩ ra lí do đến gặp Win… thật ra là cô muốn nhìn thấy anh.
Win
nhìn chiếc chìa khóa bé nhỏ nằm gọn trong tay Hạ Tuyết đang đưa về phía
mình, cô chọn cách trả chiếc chìa khóa này lại cho anh… chẳng khác nào
như cô chính thức muốn nói lời chia tay anh sao? Win đưa tay mình ra đón
lấy chiếc chìa khóa nhưng lại nắm trọn bàn tay Hạ Tuyết kéo cô về phía
mình mà ôm vào trong lòng.
- Hạ Tuyết, em đừng như vậy…
anh thật sự không có gì với cô ta cả, anh thật sự chỉ yêu một mình em
mà thôi. - Win ôm lấy cô… như thể sắp mất đi cô.
- Thật
ra, em mang chìa khóa đến trả cho anh là vì… - Hạ Tuyết khẽ mỉm cười
ngước nhìn Win. - Em muốn sống cùng anh trong một căn nhà khác… một căn
nhà chỉ có hai chúng ta không vướn bận hình bóng của bất kì ai.
- Em đã tha thứ cho anh rồi ư. - Win ôm cô vào lòng mà nói.
- Chưa đâu, em sẽ phạt anh…
- Em muốn phạt điều gì cũng được, miễn là em chịu bỏ qua cho anh. - Win vui mừng đáp.
- Em muốn cùng anh đi Mỹ. - Hạ Tuyết nói tiếp. - Em sẽ đi khắp nơi để tham quan… sẽ không làm phiền anh làm việc.
- Tất nhiên là được rồi. - Win gật đầu đồng ý.
Tại
sân bay, Trúc Chi ngạc nhiên nhìn Win và Hạ Tuyết tay trong tay đang
tiến về hướng cô và Henry đang đứng đợi… nhìn bọn họ cò vẻ đang rất hạnh
phúc mà trong l