
àn ông khác, đó là một việc không thể ngờ tới đối với Kel. Cô tự cười nhạo bản thân mình, cô đã quá tin tưởng vào những thứ hảo huyền rồi.
- Kel, em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy. - Thiên Ân đi tới, ngồi trên chổm đá bên cạnh cô.
- Anh Thiên Ân. - Cô ngước mắt nhìn anh. - Em nghe chị Isa nói rằng cách đây không xa có thị trấn nhỏ bán đầy đủ mọi thứ, em muốn đi đến đó để mua thêm sách cho bọn trẻ.
- Đường đi rất khó đi, em ghi lại những thứ cần mua đi anh sẽ đi mua cho em. - Thiên Ân đáp, anh không muốn cô rời khỏi nơi này.
- Cũng được, vậy mai anh mua giúp em vài thứ. - Kelly gật đầu.
Thiên Ân ngồi bên cạnh cô, đôi bàn tay khẽ đưa sang nắm lấy tay cô. Cô muốn rút lại nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy hơn, cô đưa mắt nhìn sang anh chạm phải ánh mắt của Thiên Ân cũng đang nhìn mình. Thiên Ân từ từ tiến gần vào gượng mặt của cô, Kelly hốt hoảng đứng lên bàn tay nắm lấy tay Thiên Ân kéo đi:” Chúng ta ra nhảy múa cùng mọi người thôi.”
Thiên Ân muốn hôn cô, anh rất muốn cô là của anh nhưng cuối cùng luôn bị cô chối từ như vậy. Kelly không từ chối thẳng thừng vì sợ anh khó xữ, cô chọn cách tránh né những cử chỉ thân mật của anh để anh hiểu rằng cô không có tình cảm với anh.
**************
Ba năm sau….
- Cô Kelly ơi. - giọng nói hốt hoảng. - Bé Bảo Hân bị ngã cô mau ra xem.
Kelly hốt hoảng, nhanh chóng chạy ra ngoài. Bảo Hân chính là đứa trẻ giữa cô và Thế Bảo, cô cứ nghĩ sinh ra một đứa trẻ tật nguyền vì cô và anh có quan hệ huyết thống, nhưng thật may mắn Bảo Hân cáng lớn càng bụ bẫm đáng yêu, không có một dấu hiệu bệnh tật nào.
- Tiểu Hân, con có sao không? - Kel bế con gái đang ngồi khóc dưới sàn.
- Mẹ ơi, đau quá… - Tiểu Hân khóc lớn, chân cô bé sưng đỏ.
- Mẹ đã dặn không được phép đi ra ngoài, ba con về sẽ đánh đòn con. - Kel ôm con gái vào lòng trách mắng, sau đó mang Tiểu Hân vào nhà bóp thuốc.
Nhìn con gái khóc thút thít vì vết thương mà lòng Kelly xót xa, đứa trẻ này là cô liều mạng sinh ra, khi nhìn thấy đứa trẻ lành lặn cô rất vui mừng mà quên hết đau đớn. Bảo chính là bảo bối, Hân chính là trong từ vui mừng, hân hoan.
- Mẹ, ba đâu rồi. - Tiểu Hân nhìn xunh quanh liền hỏi.
- Ba con đi ra đồng phụ giúp bác Isa thu hoạch lúa… đến tối sẽ quay về. - Kel khẽ đáp.
Tiểu Hân nằm tựa vào lòng mẹ mình, cô bé có đôi mắt to tròn như hai viên minh châu lấp lánh… từng đường nét trên gương mặt đều mang một nét giống hệt như Thế Bảo, một vẻ đẹp hoàn mỹ, tương lai chính là một nữ mỹ nhân.
- Cô giáo ơi, con gái của cô Isa bỗng dưng phát sốt, chúng ta phải làm sao? - Một đứa trẻ chạy sang nói, gương mặt lo lắng.
Kelly nhanh chóng ôm con gái đi sang nhà chị Isa, chị ấy đã ra đồng cùng chồng để lại một bầy con nheo nhóc ở nhà. Đứa lớn nhất chỉ mới 5 tuổi, bé Aron năm nay vừa mới 4t đang bị sốt nằm mê man trên giường không còn nhận ra cô nữa. KElly đưa tay lên đầu Aron, chắc có lẽ cơn sốt này trên 40 độ rồi… phải nhanh chóng mang bé đến thầy lang trong vùng.
- Lita, giúp cô mang em đến thầy lang. - Kelly phía dưới đeo Tiểu Hân, trên tay lại bế Aron.
- Cô Kelly, thầy lang đã đi lên núi hái thuốc rồi… thầy vừa đi hôm qua có lẽ 2 3 ngày nữa mới quay về. - Lita đáp.
- Không được rồi, em con sốt cao như thế rất nguy hiểm… - Kelly lo lắng, sau đó bế thốc Aron lên mà nói. - Con nhanh chóng gọi xe, cô sẽ đưa Aron ra bệnh viện ngoài thi trấn gấp… không kịp nữa rồi.
- Dạ. - Lita đáp.
Cô đã từng hứa với Thiên Ân sẽ không rời khỏi nơi này, nhưng việc này khá gấp rút như vậy. Nếu đợi đến tối anh về thì Aron có lẽ đã không qua khỏi. Kelly mặc kệ, cứu đứa trẻ này là quan trọng nhất, cô bế Aron trên tay phía sau lại đeo theo Tiểu Hân lên xe tiến về thị trấn.
Tại thị trấn có một trạm xá nhỏ, chỉ có một cô y tá ngồi trực bên ngoài. Nơi này khá vắng vẻ, mỗi làng lại có một thầy lang riêng nên trạm xá này có khá ít người lui tới.
- Chị ơi, bé bị sốt rất cao… chị có thể xem giúp tôi. - Kelly đặt Aron xuống giường bệnh, sau đó nói lớn với cô y tá.
Cô ta dùng ống nghe xem qua loa trên người Aron, sau đó lại phán:” Chỉ là sốt thông thường, uống chút thuốc là khỏi… không cần phải mang đến tận đây.”
Kelly khá tức giận nhưng đành chịu, nơi này quá vắng vẻ và thiếu thốn… tìm được nơi lấy thốc cho Aron là tốt rồi. Kelly đỡ Aron dậy cho thằng bé uống thuốc… sau đó vẫn để thằng bé nằm tại chỗ mà theo dõi… vài giờ trôi qua cơn sốt vẫn không giảm đi.
- Chị ơi, vì sao uống thuốc đã lâu như vậy mà vẫn chưa giảm sốt vậy. - Kelly đi tới hỏi. - Không cần truyền nước cho cháu sao?
- Cô là y tá hay tôi là y tá. Thuốc không phải thuốc tiên mà uống là sẽ hết ngay… đâu phải loại bệnh nào cũng có thể truyền nước. - Cô ta quát, sau đó chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại,
Kelly không biết phải làm thế nào, nhìn Aron quằn quại đau đớn trên giường bệnh mà cầm lòng không nỗi… cô bế Aron… sau đó đó