
có chút tò mò mà mở ra.
- Là thư mời dự tiệc. - Tuấn Anh khẽ nói một mình sau đó nhìn xuống phía dưới. - Đính hôn của Triệu Hải Yến.
Tuấn Anh nhìn vào tấm thiệp mời qua email, vì sao Triệu Hải Yến lại dễ dàng khuất phục như vậy, không phải cô gái ấy luôn bám theo anh sao. Lần này là Tuấn Anh có cảm giác khó tả, trong lòng có chút mất mát... đính hôn sao... là thiếu gia nhà họ Mạc ư...
Anh bấm số điện thoại mà gọi cho Hải Yến, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cô... nhưng thuê bao đã không liên lạc được. Tuấn Anh gắp chiếc laptop trên bàn lại, thay một bộ vest đen, trên tay cầm một x6p1 hồ sơ nhanh chóng lái xe đến biệt thự Triệu gia.
- Là trợ lý Hà sao, anh tìm tôi có việc gì ư. - Triệu lão gia bất ngờ nhìn Hà Tuấn Anh mà nói.
- Hàn tông sai tôi đến đây để ông xem lại hợp đồng giữa đôi bên, hỏi xem bên ngài có cần chỉnh sữa gì không? - Tuấn Anh đưa hợp đồng về phía Triệu lão gia, đôi mắt dò xét xung quanh tìm kiếm.
- Trợ lý Hà thật có lòng, nhưng chuyện này có thể gửi email cho tôi là được, đâu nhất thiết phải cất công như vậy. - Triệu lão gia cầm lấy xáp hồ sơ đáp.
- Là... tiện đường. Tôi đi ngang qua nhà ngài nên tiện đường ghé qua. - Tuấn Anh khẽ nói.
- Vẫy tôi xin chân thành cảm ơn trợ lý Hà... thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng đã già cả nên cần nghĩ ngơi. - Triệu lão đuổi khéo.
- À, xin lỗi đã làm phiền ngài. - Tuấn Anh khẽ đáp. - Xin phép Triệu tổng, cáo từ.
Tuấn anh rời khỏi biệt thự Triệu gia, anh cố tình đến để tìm gặp Triệu Hải Yến nhưng không nhìn thấy cô. Anh bước ra khỏi cổng, vừa lên xe định nhấn ga chạy đi thì từ phía xa xa có một chiếc xe hơi khác sáng đén hướng về phía biệt thự Triệu gia... Tuấn Anh không vội đi mà ngồi trên xe quan sát.
Trên xe, một thanh niên ra vẻ hoàng nhoáng bước xuống mở cửa cho một đóa hoa xinh đẹp mời cô bước xuống. Triệu Hải Yến rời khỏi chiếc xe thể thao đắc tiền, trên người phục trang lộng lẫy chỉ là guơng mặt không một nét cười.
- Triệu tiểu thư, hôm nay đi với tiểu thư tôi rất vui.
- Cảm ơn đã đưa tôi về, Mạc thiếu gia...
- Đứng nói những lời khách sáo nữa, chúng ta sắp đính hôn rồi... trước sau cũng trờ thành vợ chồng. - Mạc Kính Hoàng khẽ nắm lấy tay Hải Yến mà nói.
Hải Yến nhanh chóng rút tay mình lại, đôi mắt ũ rũ mà nói:" Mạc thiếu gia, xin giữ phép."
- Xin lỗi, mạo phạm Triệu tiểu thư rồi. - Mạc Kính Hoàng khẽ cười. - Được rồi, tôi về đây... Triệu tiểu thư, ngủ ngon.
- Cảm ơn. - Triệu Hải Yến đứng đó tiễn Mạc Kính Hoàng.
Chiếc xe hơi rời đi, Triệu Hải Yến mang guơng mặt sầu muộn quay lưng đi về phía cánh cổng biệt thự Triệu gia.
- Cậu thanh niên đó là Mạc Kính Hoàng, người em sắp đính hôn sao? - Tuấn Anh từ phía sau nói.
Triệu Hải Yến nghe giọng nói thân quen, quay mặt lại nhìn Tuấn Anh... nước mắt từ khóe mi rơi xuống.
- Tuấn Anh... sao anh biết mà đến tìm em... - Hải Yến khẽ nói.
- Tôi nhận được lời mời đến dự buổi lễ đính hôn của em, cũng khá bất ngờ. - Tuấn Anh bỏ hai tay vô túi quần, guơng mặt không một chút biểu cảm.
- Anh có nhớ cái ngày mà anh đã ngỏ lời muốn em làm bạn gái anh không? - Hải Yến nói trong nước mắt. - Hôm đó chính là ngày cha em ép em đến gặp Mạc Kính Hoàng nhưng em đã cải lời ông ấy mà bỏ chạy đi... hôm đó em đã gặp anh trên đường... rõ ràng anh biết em buồn nhưng anh không hề hỏi vì sao em khóc... - Triệu Hải Yến nói như thét lên. - Là vì trong mắt anh không có em, là vì anh không hề quan tâm đến cảm xúc của em.
Tuấn Anh đặt hai bàn tay trong túi, khẽ nắm chặt lại... vẫn đứng im nhìn cô gái trước mắt.
- Ngày chúng ta đi chơi cùng nhau, cũng là do em trốn học nên cha em không biết. Khi nhà trướng báo về nhà ông ấy liền tức giận mà cấm túc em ở nhà... hằng ngày em đểu mong mỏi anh đến cứu em... mong mỏi anh nếu gọi cho em không được sẽ lo lắng mà đến tìm em. - Triệu Hải Yến khóc càng nhiều hơn, phấn trên guơng mặt nhòe đi. - Nhưng em đã đợi mãi, đợi mãi anh vẫn không đến... em nhận ra rằng em đang chạy theo một thứ tình yêu hảo huyền chỉ một mình em ngộ nhận rằng sau buổi đi chơi đó anh cũng đã có tình cảm với em. Nhưng em sai rồi, anh vẫn lạnh lùng băng giá không hề nghĩ về em. Tình yêu còn có ý nghĩa gì nữa, đính hôn cùng ai cũng được... dù sao anh cũng đâu yêu em. - Triệu Hải Yến khẽ lấy tay chùi đi dòng nước mắt của mình.
Tuấn Anh bước đến một bước.
- Anh đừng lại gần em, đừng khiến em hiểu nhầm rằng anh cũng có tình cảm với em. - Triệu Hải Yến lùi về phía sau một bước.
Tuấn Anh bước nhanh đến gần phía cô, bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo Triệu Hải Yến đi về phía xe mình.
- Tuấn Anh, anh mang em đi đâu... em không muốn... cha em sẽ đi tìm em và gây khó dễ cho anh.
Tuấn Anh không nói một lời, đưa cô vào xe rồi lặng lẽ rời đi.
- Tuấn Anh... đây là đâu? - Hải Yến nhìn căn chung cư mà nói.
- Nhà tôi. - Sau đó mở cửa phòng kéo tay Hải Yến