
! !
Lòng bàn tay nóng hôi hổi từ váy thăm dò vào bên trong, hướng lên trên, không có bất cứ trở ngại nào vân vê trên bề mặt chiếc eo mềm nhỏ nhắn, hơi hơi dùng lực véo lấy, bản thân mình duỗi eo đưa đẩy, cọ xát từng chút từng chút, mặt nhịn đến hơi đỏ lên, Lục Hạo gắng nhịn nói: “Còn cười!”
Lương Ngữ Hinh cười nói vui vẻ, nâng tay lên, khóa ở sau cổ bị kéo xuống loạt xoạt, lộ ra một bộ phận sau lưng trắng ngần, bên cạnh xương cột sống sâu sâu là xương bướm vô cùng xinh đẹp, rung động, các gân thịt cùng với động tác khiến toàn thân rung động.
Sau đó, áo váy phía trước bị Lục Hạo kéo ra, hỗn loạn, nửa kín nửa hở, chiếc dây đeo của nội y màu đỏ đậm, thắt chặt trái tim của Lục Hạo, anh dùng tay gỡ xuống, đầu vai tròn trịa trắng trẻo, cánh tay của cô gái vòng ra sau, một đường rãnh sâu sâu hiện ra, thuận theo cái phủ người của cô, dập dềnh, rơi xuống trước ngực của người đàn ông, cảm thấy được sự ấm nóng, thật tốt, cơ thể ấm nóng của hai người yêu nhau sưởi ấm cho đối phương, thật tốt.
Lục Hạo cảm thấy, cho nên nói, đàn ông chính là phải kết hôn! ! Tiểu Tiểu Hạo bố đến rồi! !
*****************************************
Lương Ngữ Hinh hôn mắt của Lục Hạo giống như hôn Hao Tử, hướng xuống dưới, sau khi điểm qua chóp mũi, đến bên miệng, chỉ động tiến vào trong, đem lưỡi học theo thân kiểu sâu sâu nông nông mà Lục Hạo thích nhất, tay giữ chỗ eo cô của Lục Hạo càng lúc càng dùng lực, vừa hôn vừa nâng mông của cô gái lên chỉ một động tác cởi váy áo ra.
Lương Ngữ Hinh bịt lấp mắt của Lục Hạo, di chuyển trên động mạch của anh, hơi thở mang theo sự ẩm ướt nóng hổi, còn có sự liếm mút nhè nhẹ.
Lục Hạo nghĩ trong lòng, hôm nay anh tuy là khá mất mặt và rất buồn nôn một lần ở trước mặt đám cầm thú của đại viện, nhưng đáng lắm, cô gái của anh như thế này anh thật sự là thấy rất đáng! !
Vào lúc đó, Lương Ngữ Hinh không biết nói chuyện, khi làm không phát ra âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, lúc thì nặng lúc thì nhẹ đến nghẹt thở, bây giờ, Lương Ngữ Hinh bình thường rồi, ngồi ở trên thắt lưng của anh lắc lư, biết nghịch ngợm phát ra âm thanh, giọng nói của con gái, từ trước đến nay đều rất mê hoặc, rất cuốn hút.
Lục Hạo lật người một cái, đặt Lương Ngữ Hinh đang quấn lấy bừa bãi trên người anh xuống giường, đắp chăn lên.
Sau đó, đồng thời cũng tự đắp chăn cho mình, cởi bỏ khuy quần, đạp mấy cái đem đạp bay chiếc quần chướng ngại vật xuống đất tốc độ chui vào trong chăn.
Trong chăn bông lành lạnh, cô gái sáng bóng giống như chú cá biển không có vảy, Lục Hạo chạm đến cô, cứ giống như là lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, đêm hạ nóng bức đó, lần đầu tiên, có sự quan tâm chú ý, không ghét bỏ, cánh tay của cô gái này trắng trẻo chạm đến anh, thấy hơi lành lạnh, rất dễ chịu, thoải mái.
Lục Hạo đem mình chà lên đùi của Lương Ngữ Hinh, một ngọn lửa nóng đâm cọ, vừa chà xát còn vừa nói: Cuối cùng không cần đeo bao rồi!
Lương Ngữ Hinh vừa thẹn vừa cảm thấy buồn cười, trong lòng bất giác nghĩ: Có phải là mỗi một người đàn ông đều như thế này không?
Đương nhiêu, loại sự việc sẽ có người rất vui vẻ trả lời giải thích này, cứ coi như bạn ngại ngùng hỏi ra, Liên Dịch cũng sẽ rất chủ động nói cho bạn: “Chỉ cần là đàn ông, anh ta sẽ không thích đeo thứ đồ nhựa lên tiểu đệ đệ của mình!”
*****************************************
Đợi chẳng nổi quá lâu, Lục Hạo nôn nóng giống như là đứa trẻ, quá nóng lòng rồi, căn bản không muốn đợi, lại lần nữa thúc giục Lương Ngữ Hinh nói: “Tiểu Ngữ, ướt nhanh chút!”
Lương Ngữ Hinh che mặt một tay đập “bốp” một phát vào vai của Lục Hạo, rất vang dội, bởi vì không mặc áo mới vang dội thế này.
Lục Hạo cười, hôn lên trên, “Xấu hổ à?”
Lương Ngữ Hinh gật đầu, căn bản không dám bỏ tay ra nhìn Lục Hạo.
Cô biết, Lục Hạo bây giờ, nhất định rất đẹp trai, mắt liếc xéo, cười xấu xa, trên chiếc xương quai xanh rất sâu có yết hầu rõ ràng, tay của anh ấy, thuận theo eo của mình hướng xuống, thâm nhập vào trong, cầm lấy hơi hơi kéo lớp lông, khiến cho cô khống chế không nổi yêu kiều ưm một tiếng.
Lục Hạo vẫn cười, nhẫn nại, giữa ngón tay gợt được một sợi dịch nóng, chầm chậm mơn man, dùng sự xoa nắn giống như xoa vuốt ngọc quý, bên tai là tiếng rên rỉ không kìm nén được của cô gái, nhỏ nhỏ dài dài nghe rất hay, phần thịt béo mũm mĩm bên dưới, dịch nóng càng lúc càng nhiều, tràn ra mắc vào giữa ngón tay.
Lục Hạo đem dịch nóng trên tay quệt lên bên đùi của Lương Ngữ Hinh, kéo ra, đặt người đến đó, chạm ở cửa vào, ướt * ướt * trơn, hơi hơi chọc, đợi người con gái nằm bên dưới kia mở miệng.
Lương Ngữ Hinh bị sự va chạm lúc mạnh lúc nhẹ kia khiêu khích không còn nhịn được nữa, run rẩy mở miệng nói: “Lục Hạo…”
Giọng nói yêu kiều mang theo sự khẩn cầu, bàn tay nhỏ còn nắm lấy bàn tay của Lục Hạo đang buông xuống bên cạnh cô.
Lục Hạo rất vui mừng, không thể diễn tả được bằng lời.
Bà xã của a