
g nó nhưng chính anh cũng không hiểu sao mình lại nói vậy. Sao anh không thể dịu dàng hơn với nó? Sao anh cứ khiến nó phải tổn thương chứ?
Không rõ gương mặt anh khi đó như thế nào, chỉ biết rằng có gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời nắng nóng nơi khóe mi. Là nước mắt.
*
Bác sĩ Tiến là bạn của gã khi anh ta du học nước ngoài, Tiến hiện là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện mà gã được đưa vào. Tiến đứng ngoài hành lang, nói vài chuyện với nó và hắn:
-Thật sự thì tôi không biết khi nào cậu ta tỉnh lại nữa.
-Không thể giúp cậu ta tỉnh lại ngay được sao?- Hắn nói thay cho nó đang thất thần, chỉ chực ngất đi.
Tiếng giày chạy ồn ào trên sàn nhà, cô vôi vàng chạy mặc kệ tấm biển cấm làm ồn.
-Tiến!- Cô gọi tên chàng bác sĩ.
-Mỹ!- Nhìn nét mặt có gì đó hơi hồ hởi không đúng lúc của Tiến là đủ hiểu: anh ta thích cô.
-Đình đâu?- Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi chảy dài xen với nước mắt. Đáng tiếc cho Tiến, cô không thích anh ta.
Dù không phải là một chàng trai đủ để gây ấn tượng với cô nhưng Tiến lại là là một người bạn tốt, anh ta thoáng vẻ trầm mặc, nói:
-Trong phòng.
Cô vội vàng mở cửa bước vô.
*
Không khí phòng tràn ngập mùi cồn khó chịu. Cả căn phòng chìm trong sắc trắng. Gã nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm như đang ngủ, ngực cử động lên xuống nhẹ nhàng khó thấy.
-Anh ấy…
-Anh ấy lâm vào trạng thái hôn mê.- Tiến nói.
-Hôn mê? Vậy khi nào anh ấy tỉnh lại?
-Tôi không rõ. Một tuần, một tháng, một năm hoặc cũng có thể là không bao giờ.
Im lặng.
Bỗng cô quay ngoắt lại nhìn nó cũng đã bước vào phòng. Bước từng bước chậm rãi về phía nó, gương mặt đang cúi gằm ngẩng lên. Cô đang khóc, môi mím chặt tới nỗi máu tứa ra. Cô vung tay lên.
“Chát”
-Mỹ…- Tiến mở to mắt ngạc nhiên.
-Cô làm gì vậy hả?- Hắn nói.
Nó không đáp lại gì, chỉ dùng tay che vết đánh trên mặt.
-Là do cô. Sao lúc nào cũng là cô? Sao anh ấy luôn vì cô mà làm mọi thứ mà chưa bao giờ là vì tôi? Sao vì cô anh ấy phải thế này chứ?- Cô hét lên. Tim cô đau quá, có gì đó đang bóp nghẹt nó.- Tôi hận cô, tôi căm thù cô!!!- Cô quỳ bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt tuôn không ngừng trên gương mặt xinh đẹp. Vẻ kiêu kì sắc xảo đã không còn mà chỉ còn vẻ mặt của một cô gái đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời này. Miệng cô vẫn không ngừng lầm bầm.- Sao luôn là cô mà không phải là tôi?
*
Căn phòng chỉ còn con người đang nằm bất động kia. Tiến đã đưa cô đi, hắn cũng đã ra ngoài mua nước, nó đứng ngoài hành lang lén bước vào phòng. Nó nhìn gã nằm đó bằng ánh mắt lạnh lùng thường nhật.
Ánh hoàng hôn nhẹ buông, bóng tối lại chuẩn bị lên ngôi.
-Anh đưa em về.- Hắn đỡ nó vào trong xe mình.
Nó vẫn không nói gì, ánh mắt không có gì bi thương hay thương cảm mà lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy lạ vì ánh mắt đó không hợp với tình hình này.
-Chồng ơi!!!- Một vòng tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.
Trời ạ! Sao nhóc lại xuất hiện ở đây, ngay lúc này và còn trước mặt nó nữa chứ.
-Đi đâu mà tắt máy hả?- Nhóc lườm hắn rồi quay sang nhìn nó.- Chị An, sao chị ở đây?
Gương mặt nó giờ đây hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên. Nó nói chậm rãi:
-Chồng…ư?
*
-Em ổn chứ?- Tiến lo lắng.
-Không sao, tôi sẽ ổn. Cảm ơn anh.- Cô gượng cười nhưng tuyến lệ đã phản lại cô, một giọt nước mắt lại rơi xuống.- Anh về đi.- Quệt tay lên để che dấu nước mắt, cô nói.- Tôi muốn ở một mình.- Không để cho Tiến nói gì nữa, cô vội đóng cửa lại.
TIếng động cơ xe đã xa, cô mới ngồi phịch xuống sàn.
Nước mắt chảy dài. Cô lại khóc. Cầm lấy một chiếc giày lăn lóc gần đó, cô ném mạnh về phía phòng khách sang trọng.
“Choang”
Chiếc giày trúng vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước lênh lánh dưới những cành hoa bách hợp.
-Đình, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc mà.- Cô lầm bầm, đứng dậy, tiến tới bên cạnh những mảnh vỡ đó, lượm lên mảnh vỡ to và nhọn nhất. Đưa mảnh thủy tinh lên cao, tia nắng chiếu qua tạo nên thứ ánh sáng bảy sắc như cầu vồng. Cô cười cay đắng một thoáng. Nụ cười đó, nước mắt đó, nỗi bi ai đó, tất cả hiện diện nơi cô.
“Xoẹt”
Máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà trắng. Liền ngay sua đó, một bóng người đổ ập xuống.
-Đình, tôi sẽ tìm đến nơi anh đang ở.
*
Báo chí được một trận ầm lên trông thấy. Lúc đầu là vụ tai nạn của gã, cùng ngày đó, cô lại tự tử tại nhà riêng, nếu không nhờ cô người làm tới đúng lúc thì chắc cô đã không qua khỏi. Đoàn làm phim “Liệu anh có linh hồn?” phải mở họp báo, thông báo rõ là phim đã quay xong chỉ chờ ngày ra mắt nhưng có lẽ ngày ra mắt sẽ bị dời lại tới khi cô ra viện và có thể tham gia. Còn về phần gã? Vẫn chẳng có tiến triển gì. Thế nhưng tình hình của hai người không được giới báo chí quan tâm mà họ lại bới móc nhi