
tiền cũng không thể bằng được với cô ấy.”
Đột nhiên lão giám đốc hét lên:
-Đi chết đi!!!
*
Một cây gậy sắt bằng kim loại được vung lên, nhắm thẳng vào nó.
Nó nhắm mắt lại, hứng chịu sự trả thù cuối cùng của lão già kia.
Thế nhưng cơn đau không tới với nó mà tới với người khác.
Anh.
Máu.
Tiếng cây gậy rơi xuống nền khô khốc.
Nó không nhớ sau đó đã chuyện gì tiếp theo nữa.
Hình như có vài người áo đen tới giúp bốn người tụi nó.
Có tiếng xe cấp cứu.
Tiếng la hét chói tai.
Hỗn độn quá.
Màn đen lại tới.
*
Cảm giác khi tử thần đang chuẩn bị vung lưỡi hái tử thần để kết thúc sinh mạng bản thân rồi lại có người khác giúp mình đỡ lấy nhát cắt sinh tử đó sao quen đến thế.
Một mớ bòng bong màu sắc khó nhìn làm ta không thể xác định nổi chúng có màu gì.
Hư vô.
Không có gì cả, ngoài nó.
Một luồng sáng màu vàng chói lọi chợt xé tan không gian đó.
Bên kia ánh sáng, những hồi ức nó đánh mất lại trở về.
*
Năm ngày trôi qua.
Anh còn nằm trên giường bệnh của phòng sang trọng bậc nhất trong bệnh viện do chấn động vết thương.
Nó hôn mê, bác sĩ kết luận do vấn đề tâm lí.
Hắn ngày nào cũng vào bệnh viện, đôi lúc còn ngủ lại đó.
Gã khoảng vài ngày lại vào thăm vì kẹt đóng phim, còn mang cả hoa do Thánh Mỹ gửi tới và cô cấm hắn nói với ai.
Nhóc cũng tới thăm nhưng mỗi lần thấy hắn là nhảy bổ vô đòi đấu khiến bệnh viện ồn ào hơn hẳn ngày thường.
*
Nó mở mặt.
Mùi thuốc tẩy rửa trong y tế nồng nặc.
-Em tỉnh rồi à?- Giọng nói này không phải của hắn, là của anh.
Nó mở to đoi mắt nhìn anh, nỗi sơ hiện hữu trong đôi đồng tử tím.
Nó đã hồi tỉnh, đã nhớ lại cuộc đời nó trong sáu năm đó.
Đau.
Rất đau nhưng sự thật thì mãi là sự thật.
*
Anh nhìn nó, nhận ra đã có điều khác lạ nơi nó.
Anh nhếch mép cười, khẽ cúi xuống trao nó nụ hôn.
*
Cửa mở.
Hắn đã thấy cảnh đó.
-Mày đang làm gì vậy hả?- Toàn thân hắn run lên bần bật.
-Cô ấy đã nhớ lại, cô ấy là của tôi.- Anh nói, môi vẫn chưa rời môi nó.
“Phập”
Một dòng máu nhỏ màu đỏ tươi rỉ xuống từ đôi môi lành lạnh của anh.
-Tôi đã nói là quên đi cơ mà.- Nó nói khiến hắn ngỡ ngàng. Nó đã nhớ lại rồi sao?
-Đã quên nhưng chúng ta đã nhớ lại kia mà.
*
-Hai người thôi cái không khí này đi.- Nhóc đứng sau lưng hắn nãy giờ, thấy không khí u ám bèn lên tiếng.- Còn anh, Bảo, đi với tôi.- Không chần chừ, nhóc nắm lấy một tay hắn, kéo đi.
Trong phòng chỉ còn hai người.
*
Hai bàn tay nhỏ bé của nó che khuất gương mặt mình, cắn chặt môi, nó không nói gì.
Môi anh đó lại chạm vào môi nó.
“Chát”
Một bên má anh đỏ lên không phải vì cảm xúc mà là bị nó tát mạnh.
-Tôi hận anh!
Anh chụp lấy con dao cắt trái cây trên bàn, một tay nắm chặt lấy tay phải nó. Liếc nhìn lưỡi dao nhọn sáng loáng còn vương chút trái cây, anh chĩa con dao về phía nó.
“Soẹt”
-Á!!!
*
-Cô kéo tôi ra đây làm cái gì?- Hắn giật mạnh tay ra khỏi tay nhóc.- Giờ tôi không hứng thú đánh nhau với cô.
-Tôi đâu bảo sẽ đánh nhau với anh, tôi chỉ định giúp anh không vào tù vì tội gây thương tích cho người khác thôi.
-Mặc kệ tôi!
-Mặc kệ sao được mà mặc kệ. Anh là chồng tôi mà.
-Hả?- Hắn đứng hình. Nhóc đang nói cái gì thế chứ? Chồng á?- Cô điên à?
-Không, khi vừa học võ, tôi đã thề người đầu tiên tôi thách đấu mà lại đánh thằng tôi thì tôi sẽ lấy người đó, dĩ nhiên phải là con trai nhá.- Nhóc nháy mắt.
-Nhưng tôi thì không.
-Thôi mà, chồng yêu.
Nói chung, đối với hắn, nó hiện đang là một đại đại kiếp nạn không thể tránh được.
===
Vết cắt.
Máu nhỏ giọt xuống sàn, tạo nên một bức tranh đỏ thẫm trên sàn gạch trắng.
Anh cầm bàn tay nó đang có một vết cắt mà chính tay anh tạo nên cách đây mấy giây, cúi xuống hôn nhẹ và uống lấy máu nó đang nhỏ ra.
-Em là của tôi.
-Tôi hận anh.- Nó giật tay ra nhưng không được. Anh ấn mạnh ngón tay cái mình vào vết cắt đó khiến nó đau nhói, nhăn mặt.
-Em là của tôi, điều đó không bao giờ thay đổi.
-…
-Em yêu tôi đúng không?
Tim nó nhói lên.
Người nó thích là hắn.
Nhưng thích thì cũng chỉ là thích thôi.
Còn yêu. Nó yêu ai? Nó còn yêu ai ngoài anh chứ? Từ lần đầu tiên gặp anh và trong suốt sáu năm chung sống, người nó yêu chỉ mình anh, đến giờ vẫn vậy.
Nhưng nó không cho phép bản thân được yêu anh vì những gì anh đã làm.
-Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Tôi nguyền rủa anh!
-Tại sao vậy chứ?- Nét mặt anh lộ rõ vẻ khổ sở.
-Anh còn hỏi sao? Anh đã làm gì với cô