Teya Salat
Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323031

Bình chọn: 7.5.00/10/303 lượt.

rẻ có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:

- Con có đôi mắt… sắc xảo quá!!!

Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa…

+++

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để “lửa gần rơm”, y như rằng nó sẽ bén.

Là một đêm gió lạnh đầu đông.

Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi lục tục chuẩn bị về. Minh vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy.
Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái, và Tùng Anh xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và Minh ngày một nhiều hơn. Cho đến khi
tôi kể cho Minh về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi… Bỗng dưng Minh dừng xe, cậu ấy quay lại
tôi, bất ngờ hỏi:

- Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao?

- Ừ - Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kì lạ của Minh.

- Thế thì…việc đó… - cậu ấy gãi đầu gãi tai - Minh làm được…

Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.

Rồi thì trời biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Minh không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao
giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Tùng Anh ra đi. Con bạn thân
thì cứ động viên:

- Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?

Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy Minh rất tốt, và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Minh cũng chiếm một vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.

+++

Minh không phải tuýp người bận rộn, cũng không có bộ óc siêu việt như Tùng Anh. Tôi ghét bị so sánh với người khác… Nhưng tôi luôn không
ngừng so sánh Nhật Minh với Tùng Anh. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp
thì cậu ấy không còn gì đặc biệt. Minh trượt đại học, vừa đi làm vừa ôn
thi, cậu ấy cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói chẳng có
duyên… Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém Tùng Anh rất
nhiều. Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của Minh, giả dụ mỗi lúc hai đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ phát cái “bài” quen thuộc từ
hồi yêu Tùng Anh:

- Minh ơi… - Tôi dài kéo giọng.

- Sao hả Nguyên? Không thấy anh đang tập trung chuyên môn à? Phân vân là anh lao vào giải phân cách đấy.

- Anh yêu em nhiều không? - Nũng nịu.

- Lắm lắm…

- Vậy…anh sẽ yêu em bao lâu? - Tôi bồn chồn.

Minh khó khăn nhích lên từng tí một giữa dòng xe cộ dày đặc, trả lời không suy nghĩ:

- Khi nào Hà Nội hết tắc đường, thì anh ngừng yêu em, hâm ạ.

Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói ấy.

Yêu cả cái mùi cà phê phảng phất bám trên áo Minh sau mỗi ca làm, dù
còn lâu mới đủ tuổi bằng Prada của Tùng Anh, nhưng rất quyến rũ… Yêu
những tin nhắn bất chợt trong đêm: “Môi anh nhớ môi em…” hay lúc đang
trong giờ làm việc tự dưng len lén chạy đến véo má một cái cho đỡ nhớ
rồi biến mất… Ngộ nghĩnh vô cùng. Cứ thế, chúng tôi đưa nhau đi qua mùa
đông giá lạnh, hết xuân êm đềm, để rồi đến hè cuồng nhiệt và thu mơn man lại về. Tình cảm không vì thời gian mà phai nhạt, song cũng chẳng mấy
tiến triển, nó cứ phẳng lặng như mặt nước hồ Gươm vào những ngày không
gợn gió. Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều sống nội tâm, chủ yếu là hiểu
nhau chứ không hề phô bày quá mức. Thú thực nhiều lúc tôi cũng chán,
nhưng căn bản Minh quá đỗi mỏng manh khiến tôi không dám làm điều gì gây tổn thương cho cậu ấy.

Có lần, Minh đưa cho tôi một túi nhỏ đầy những quả màu xanh lóc nhóc
mà cậu ấy nói là “mác kham” của miền núi, bảo tôi ăn thử. Cắn miếng đầu
tiên, mặt tôi co dúm lại, lưỡi chát xin xít vì cái vị vừa chua vừa đắng
ấy. Tôi ném thẳng quả táo đang ăn dở xuống đất trước con mắt ngỡ ngàng
của Minh và lao ra bàn lấy cốc nước tu ừng ực. Nhưng chỉ một lát sau, vị ngòn ngọt bắt đầu tan dần trên đầu lưỡi, lan xuống vòm họng, và chạy từ từ lên não khiến cơ mặt tôi giãn ra rạng rỡ. Tôi reo lên:

- Kì diệu quá Minh ơi!

Minh nhìn tôi cười hiền hiền:

- Anh cứ sợ rằng em sẽ không thích.

Bất chợt, tôi nhận ra một điều: tình yêu cũng giống như quả mác kham vậy, trải qua đắng cay rồi sẽ có ngọt ngào…

***

Đến một ngày…

Ừ thì cụ thể là một ngày giữa của mùa thu mà dân gian vẫn gọi là
Trung Thu đấy, tôi ốm nằm nhà còn Minh phải vắt chân lên cổ mà làm việc
bởi tôi nghỉ và quán vào ngày này đông khách khủng khiếp. Yahoo và
Facebook im lìm, người ta đi chơi hết có ai khốn nạn như tôi lăn đùng ra ốm vào ngày này đâu? Đang thẫn thờ vu vơ ngẩn ngơ thì thật bất ngờ, màn hình rung lên tiếng “Buzz”…

Tùng Anh!

Tôi bật hẳn dậy, dí sát mặt vào màn hình như chưa tin vào mắt mình.
Tôi chỉ muốn hét lên rằng anh đã ở đâu mà giờ này mới xuất hiện. Tôi
muốn hét lên rằng tôi nhớ anh điên đảo. Sao không giết tôi đi cho đỡ
q