
nghi .
Khanh Khanh cắn môi, mắt to ngập nước nhìn về một bên, không biết nên hướng ai cầu cứu.
Vũ Y trí tuệ lập tức nhìn ra manh mối, chân thành đi tới, cầm tay Khanh Khanh, nhìn trượng phu liếc mắt một cái.
“Tốt lắm, tốt lắm, Khanh Khanh vừa mới đến, khẳng định mệt cực kỳ, trước hết để cho nàng nghỉ tạm đi!” Nàng quay đầu, đối với Khanh Khanh lộ ra mỉm cười thân mật. “ Đến, tỷ đã sai người dọn dẹp cho muội một gian phòng ở thanh nhã, ở bên trong đã chuẩn bị nước ấm, muội trước đi tắm rửa một cái, sau nghỉ một lát, mọi chuyện sẽ chờ tối nay nói sau cũng không muộn.”
Sở Cuồng nhướng mi, muốn mở miệng, chỉ thấy Vũ Y quay đầu, lấy ánh mắt ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng vội.
Hắn nhíu mày, tuy rằng tâm không cam lòng tình nguyện, lại vẫn là ngậm lại miệng, trơ mắt nhìn thê tử mang tiểu muội hướng nội viện đi đến.
Vào ban đêm, bên trong phủ yên tĩnh không tiếng động.
Dùng xong rồi bữa tối, Khanh Khanh ngồi ở trong phòng, cách cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Vầng trăng lưỡi liềm kia, làm cho nàng nghĩ đến khi ở sơn trại, khi nằm ở trên giường Hoắc Ưng, cũng nhìn vầng trăng như thế này .
Hoắc Ưng!
Hắn đang làm cái gì? Có thể hay không —- cũng đang suy nghĩ về nàng?
Có khả năng sao? Hắn vô tình như vậy, có phải hay không đã sớm đem nàng quên mất, có thể nào hy vọng xa vời, hắn sẽ tưởng niệm nàng –
Nghĩ đến xuất thần, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Khanh Khanh sửng sốt một chút.
“Ai đó?”
“Là tỷ, Vũ Y.”
Khanh Khanh lên tiếng, vội vàng đứng dậy mở cửa.
“Nghe Sở Cuồng nhắc tới, muội ban đêm tay chân lạnh như băng, tỷ sai Hỉ di nấu một bát chè long nhãn mứt táo, có tác dụng bổ huyết lưu thông máu, mang đến cho muội uống, xem có ngủ ngon được một chút nào không.” Vũ Y đã thay đổi mặc kiện áo thu, chậm rãi đi đến. Thu Ý đi theo phía sau, trong tay cầm khay đựng chè cùng một chiếc bát.
“Đã để cho Hỉ di lo lắng.” Khanh Khanh cúi người đáp lễ
“Đừng như thế nói, muội xem nơi này như nhà của mình đi!” Vũ Y cười nói, gặp Thu Ý sau khi đem khay đựng chè đặt lên trên mặt bàn, liền phất tay trái, ý bảo nàng lui ra.
Cửa phòng được đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người.
“Đến, đến, đừng đứng như thế, chúng ta ngồi xuống tâm sự.” Vũ Y thân thiết kéo tay nàng, đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Muội vừa mới đến Cán Sa Thành, có chỗ nào không được thoải mái không?” Nàng một mặt nói, một mặt thay Khanh Khanh múc bát chè nóng.
Nhưng bát chè vừa mới đưa qua, Khanh Khanh lại đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, bụm chặt miệng, chạy vội tới một bên nôn khan.
“Xảy ra chuyện gì? Muội không sao chứ?” Vũ Y vội vàng đi tới, lấy khăn tay thay Khanh Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán .
“Không —- đại khái là gần nhất khẩu vị không tốt lắm —- ác —-” Khanh Khanh mặt trắng bệch, ngẩng đầu mới mở miệng, lại là một trận ghê tởm dâng lên, không khỏi lại lần nữa quay đầu nôn khan.
Vũ Y sửng sốt một chút, một ý niệm trong đầu hiện lên trong lòng.
“Muội gặp tình huống này đã bao lâu?” Nàng truy vấn.
“Nửa tháng nay.” Khanh Khanh hít hơi, nhẹ giọng nói.
Vũ Y cảm thấy có chút hiểu được, tiếp theo lại hỏi: “ Ngửi mùi đồ ăn sẽ không thoải mái sao?”
Khanh Khanh gật đầu.” Đúng vậy.”
“Buổi sáng thời điểm dậy là khi nào?” Nàng chưa từ bỏ ý định, lại xác định.
“Ách, thật muộn.” Khanh Khanh hai má ửng đỏ.
Nguy rồi, chị dâu có thể hay không cảm thấy nàng thực lười?
“Sở Cuồng biết chuyện này chưa?” Vũ Y hai mắt trừng lớn, tay đặt lên ngực, biết suy đoán của bản thân khẳng định đến tám, chín phần là đúng
“Biết a! Mới vừa rồi khi dùng bữa, huynh ấy còn truy vấn muội là tại sao ăn như ăn phải dưa chuột.” Ca ca mỗi lần khi hỏi nàng, sắc mặt đều hảo tái nhợt đâu!
Vũ Y cười nhẹ một tiếng, nhớ tới trước đó không lâu, trượng phu mới đau khổ khi ăn qua dưa chuột .
“Có cái gì không đúng sao?” Khanh Khanh tò mò.
“Không có cái gì không đúng.” Vũ Y mày liễu giãn ra, tươi cười, còn thật sự nhìn Khanh Khanh. “ Chẳng qua, tỷ nghĩ —–”
“Chị dâu nghĩ cái gì?” Khanh Khanh hỏi, có chút bất an.
“Muội đại khái là có mang.” Vũ Y nhẹ giọng nói.
Khanh Khanh nghe vậy ngẩn ngơ, tay nhỏ bé buông lỏng, bát chè rơi xuống trên mặt bàn, hương vị ngọt ngào của chè nóng đổ tràn ra bàn.
“Cẩn thận kẻo nóng.” Vũ Y vội vàng nói, kéo tay nàng không cho nàng thu thập bát chè bị đổ ở trên bàn.
Xem phản ứng của Khanh Khanh, việc này đúng là mười phần sự thật.
“Muội, muội…muội…… Kia…… —-” Vừa bị người đánh thức, Khanh Khanh hoảng tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt.” Vũ Y chụp lấy tay nhỏ bé của nàng, muốn nàng quay lại bên giường ngồi xong. “Không có việc gì, hết thảy đã có tỷ.”
“Muội…… Hắn……” Khanh Khanh đảo trụ cái miệng nhỏ nhắn, đỏ