
>_Mẫu hậu. Đây là do con gọi cô ấy đến!
Nó ngạc nhiên quay sang Yoon Min. Rõ ràng là nó tự đến tìm hắn mà.
_Con… con không nhớ rằng mình đã có hôn ước với Go Min Sun sao?
“Xẹt” Sét đánh ngang tai!
Hôn ước? Mi Sun? Nó quay sang Yoon Min rồi lùi từng bước ra cửa.
_Ji Min!
_Hoàng Hậu! Thần xin cáo lui.
Nói rồi nó mò mẫm từng bước hướng ra cửa.
Tại sao Yoon Min không chạy đến giải thích?
Yoon Min có hôn ước với Mi Sun cũng là dĩ nhiên thôi mà! Chẳng phải hắn lúc nào cũng bênh vực con nhỏ đó còn gì?
Mà tại sao… tại sao lòng ngực nó âm ỉ thế nhỉ? Bước chân cũng nặng nề hơn…
_Chị Ji Min? Chị sao thế?
Nó không nói gì, cầm lấy bàn tay của Charlie. Hiểu ý, cả hai cùng lên xe.
*********
_Chết tiệt! Các người làm ăn kiểu gì mà cô ấy biến mất không ai hay biết thế hả?
Giọng của Jea Joong lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.
_Mợ kiếp! Xử hai thằng này cho tao! Ji Min mà có mệnh hệ gì… tao không tha cho cả nhà bây đâu!
_Anh thôi đi! Tôi tự bỏ đi đấy, liên quan gì đến họ nào? Jea Joong vội vàng dẫn nó vào phòng:
_Cô không sao chứ? Cô có bị thần kinh không? Tại sao lại bỏ đi như thế? Cô không thể nhìn thấy gì mà? Làm sao cô dám…
Nó bật khóc, đẩy bàn tay của Jea Joong ra:
_Tôi muốn yên tĩnh một chút! Hu… hu…
_Này này! Tôi… tôi không cố ý lớn tiếng với cô, chỉ là tôi lo cho cô thôi! Cô… cô… cô… tôi xin lỗi! Cô đừng khóc nữa.
_Tôi nói là tôi muốn yến tĩnh, anh đi ra ngoài!
Nó gào lên rồi nằm bệch xuống giường quay mặt đi. Jea Joong chẳng nói gì, bỏ ra khỏi phòng trong im lặng.
Tại sao tên Yoon Min có thể như thế được? Hắn nói yêu nó cơ mà? Đồ đáng chết! Đồ đáng chết!
_Hu… hu…
*********
_Đã hai ngày nay cô ấy cứ khóc mãi như thế. Nếu còn duy trì thì tôi e là…
_Tôi hiểu bác sĩ! Tôi sẽ an ủi cô ấy!
_Vậy tôi đi trước thưa cậu chủ.
Jea Joong mệt mỏi mở cửa ra, nó vẫn nằm đó và khóc. Nó đã khóc liên tục hai ngày trời rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nguy mất. Hắn ngồi cạnh giường cầm tay nó:
_Cô định khóc đến khi nào đây? Tôi xin cô đừng khóc nữa… tôi phải làm gì thì cô mới ngưng khóc đây? Nếu cô cứ như thế… thì đôi mắt cô sẽ…
Hắn lấy khắn giấy lâu nước mắt cho nó rồi thở dài.
_Tại sao cô khóc? Cô nói đi! Tôi sẽ làm mọi thứ để cô vui vẻ trở lại. Đừng khóc nữa… Yu Mi!
Hắn vút má nó, ánh mắt đau xót nhìn nó. Nó không thể thấy biểu cảm của hắn bây giờ. Nhưng qua lời nói nó biết… hắn đang rất lo lắng cho nó. Tạ ơn trời, những lúc khó khăn nhất người luôn ban cho nó một người để quan tâm chăm sóc nó, lâu nước mắt cho nó.
_Tôi… tôi muốn… giết chết Go Mi Sun.
Hắn nắm lấy tay nó:
_Tôi sẽ giúp cô! Cô đừng khóc nữa…
_Thật chứ?
_Tin tôi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!
Nó siết chặc lấy tay hắn cảm kích. Go Mi Sun, tôi hận cô! Hận cô đã giết cả gia đình tôi, đã cướp mất những người yêu quý của tôi, đã biến cuộc sống của tôi thần địa ngục đầy máu. Cô nhất định phải do chính tay tôi đâm chết!
Nó thỏa lòng vẽ ra cảnh tượng đó, trong đầu nó tràn ngập hận thù sai trái.
Cuối cùng nó cũng có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời đag rọi vào cửa sổ. Đã qua một tuần rồi, một tuần với nó như một năm trời dài đằng đẳng. Khóc hết nước mắt rồi lại nằm mớ…
Lee Yoon Min! Chính anh đã hại tôi ra nông nổi này đấy!
_Chúc mừng cô xuất viện!
Jea Joong vui vẻ cầm bó hoa bước vào. Trông hắn hốc hác hơn lần cuối
cùng nó nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Phải chăng hắn rất bận rộn trong lúc chăm sóc nó. Cũng phải cảm ơn hắn, nhờ hắn mà nó cảm thấy vui vẻ hơn.
_Ừm!- nó mỉm cười cầm lấy bó hoa. Gương mặt Jea Joong đột nhiên đơ ra rồi lại mỉm cười.
_Nếu biết cô cười đẹp thế ngày nào tôi cũng mua hoa tặng cô rồi.
_Lần đầu anh nhìn thấy tôi cười hay sao mà nói thế?
_Phải, tôi chỉ thấy cô khóc… à mà có một người muốn gặp cô nữa đấy!
_Ai cơ?
_Chị Ji Min! – Hea Mi đẩy cửa bước vào. Theo sau là… Choi Eun Cho đang rụt rè bước vào.
Nó lấp bấp không thành câu:
_H… Hwang… Choi Eun Cho?
_Chúc mừng cô! – Eun Cho lầm lì nhìn đi chỗ khác. Hea Mi vui vẻ đến bên nó:
_Là Jea Joong bảo em dẫn Eun Cho đến đấy!
Nó lại quay sang nhìn Jea Joong với đôi mắt ngạc nhiên. Có thật là hắn không?
_Cô đừng nhìn tôi như thế. Nhân ngày cô xuất viện chúng ta đi đâu đó ăn đi!
_Hay là đi bách phố đi! – Hea Mi hào hứng vỗ tay.
_B… bách… bách phố? – Nó nheo mày khó hiểu.
_Là đi dạo phố đấy! Đi đi!
_Eun Cho… cũng đi à?
_Tất nhiên rồi!
*********
_Eun Cho à, em thấy cái này có đẹp không?
…
_Món này ngon lắm, em ăn thử xem!
…
_Em chưa vào đây bao giờ sao? Được chị hứa sẽ dẫn em vào những khi em muốn.
…